Chương trước
Chương sau
Trần Đông Lan ngồi trên ghế sofa, TV đang phát sóng, cậu xem chăm chú mỗi một chuyển động mà trong đầu trống không.
Lúc một mình, cậu vẫn thường như vậy.
Hôm nay là tất niên, cậu đã đi làm bù buổi nghỉ hôm trước. Sau khi tan ca, cậu tính úp gói mì ăn cho qua bữa, lại bất giác nhớ ra lời Viên Uyên, cơ thể tràn trề sức mạnh, cổ vũ cậu nấu một nồi cơm trắng, xào hai món ăn kèm.
Nghĩ kĩ lại, cậu thấy một năm qua rất có ý nghĩa, cậu và Viên Uyên bắt đầu thân thiết hơn, sự quan tâm của Viên Uyên dành cho cậu bằng cả trăm lần trước kia.
Cậu thỏa mãn rồi.
Điện thoại reo lên làm cậu phấn chấn, cậu nhận, là Tiểu Đức: “Anh ạ? Em với Olivia đến nơi rồi, bên này nóng lắm, bọn em còn thay áo cộc tay cơ.”
Sáng sớm hôm nay Tiểu Đức và bạn gái cậu lên máy bay, qua vùng duyên hải chơi, sau khi tan ca Trần Đông Lan gọi điện cho Tiểu Đức mới biết chuyện này.
Sau cú điện thoại hôm trước, Trần Đông Lan chẳng trói buộc hành động của cậu nữa, chỉ dặn cậu có chuyện gì cũng nên báo mình một tiếng.
Tiểu Đức hơi không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi điện thoại báo cáo hành trình.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Đông Lan tắt hết TV với đèn điện, ngã dúi xuống giường, ép mình ngủ.
Cậu trằn trọc mãi không ngủ được, Trần Đông Lan nhắm mắt rồi lại mở mắt một cách buồn tẻ, đầu óc càng tỉnh táo.
Dục vọng như lửa đốt đột ngột dội đến.
Cậu xoa xoa mặt mình, muốn để thân dưới cương cứng đến đau đớn dịu xuống, nhưng chẳng có tác dụng. Đàn ông đúng là giống loài vô dụng, cho dù là một thằng con trai vụng về ngốc nghếch như cậu, cũng sẽ vì thích một người mà không kìm nén được ham muốn.
Hơi thở cậu nặng dần, mồ hôi túa ra. Nhịn chừng năm phút, cậu vẫn run rẩy thò tay vào quần, an ủi thân dưới cương cứng của mình.
Mấy năm nay, tần suất “tự an ủi” của Trần Đông Lan rất ít, lần nào nhiều nhất là một năm hai, ba lần, thanh tâm quả dục như ông cụ sắp chết.
Kinh nghiệm của cậu ít, tay cũng vụng về, thay vì nói là an ủi, chi bằng nói ngược đãi thì đúng hơn, cho nó biết đau rồi tự nó ngoan ngoãn lại.
Trong đầu cậu toàn hình bóng Viên Uyên, đều là những hình ảnh khó nói. Cậu biết sơ sơ đàn ông làm với đàn ông như thế nào, trong những suy nghĩ vẩn vơ của mình, có lúc Viên Uyên ở trên, có khi cậu ở trên, nhưng tưởng tượng của cậu không cụ thể chút nào, những chỗ quan trọng cứ mơ hồ.
Tuy kĩ thuật chẳng ra gì, song trong đầu toàn hình ảnh nóng bỏng, cậu vẫn trút ra được.
Sau khi bắn xong, Trần Đông Lan bị sự xấu hổ giày vò, chưa ngồi dậy dọn dẹp mà nằm úp mặt vào gối. Trong quần dính nhớp nháp làm cậu không dám đối mặt, cứ nằm đó, tựa vào gối, vậy mà ngủ như kì tích.
Hôm sau, đồng hồ sinh học hoãn lại một tiếng so với thường ngày mới đánh thức Trần Đông Lan.
Vừa tỉnh dậy cậu đã ý thức được đêm qua mình làm gì, không chỉ hồng rực hai má mà cả cổ cũng đỏ lừ, người ngợm tưởng như bốc cháy. Vì cậu không cởi quần nên thứ đó cũng không dính vào ga trải giường, mà cậu vẫn gỡ hết chăn ga đi giặt. Cậu không bỏ vào máy giặt dùng chung với Viên Uyên, ngồi trong nhà vệ sinh giặt tay.
Lúc nấu bữa sáng, cậu nhìn tay mình, lòng dạ rối bời, suýt nữa úp luôn cái nồi xuống.
Ăn quấy quá qua bữa cơm, cậu ngồi trước TV, xem lại mấy chương trình phát lại hôm qua mình chưa kịp xem, thoáng bình tĩnh lại.
Điện thoại reo, Trần Đông Lan vô thức nghĩ đó là Tiểu Đức, nhận rồi nói: “Tiểu Đức à, sao thế?”
“Tiểu Đức là tên em trai cậu à?” Viên Uyên cười hỏi.
Nghe thấy giọng hắn, tay chân Trần Đông Lan nhũn ra, cảm thấy mình có lỗi với hắn, giọng không ra hơi: “Ừ… Tên đầy đủ của nó là Hứa Minh Đức, người nhà hay gọi Tiểu Đức.”
“Thế có gọi cậu là Tiểu Lan không?”
Một tiếng “Tiểu Lan” làm Trần Đông Lan run rẩy cả người.
“Không, không đâu, mẹ với dượng đều gọi là Đông Lan, Tiểu Đức gọi tôi là anh.” Trần Đông Lan quên mất mình đã luôn khăng khăng không chịu kể chuyện nhà, như bị yêu tinh câu mất hồn vía, hỏi cái gì nói cái đó.
“Thế à…” Viên Uyên không hỏi sâu.
“À… Viên Uyên, chúc mừng năm mới, cô chú vẫn khỏe chứ? Giúp tôi gửi lời hỏi thăm và chúc cô chú năm mới tốt lành nhé.” Trần Đông Lan chuyển chủ đề một cách gượng ép.
“Chúc mừng năm mới, họ đều khỏe lắm, nhưng chắc là tôi không giúp cậu chuyển lời được rồi.”
“Sao vậy?”
“Cậu ra mở cửa đi.”
Trái tim Trần Đông Lan đập loạn.
Thế gian luôn có những chuyện kỳ lạ vậy đó. Khi cậu mỏi mòn tìm kiếm thì lại càng không tìm thấy, trái tim cuống cuồng khốn đốn, đành phải từ bỏ trong nỗi chán chường miên man. Đến khi cậu chẳng còn chút hi vọng nào, thứ đó bỗng xuất hiện, đặt ở nơi cậu đưa tay ra là có thể chạm vào.
Cậu bước tới trước cửa, nín thở mở ra.
Một tay Viên Uyên đặt trên vali, một tay cầm điện thoại. Hắn nhìn Trần Đông Lan, cười tươi rói: “Cậu ngạc nhiên không?”
Đâu chỉ là ngạc nhiên. Trần Đông Lan chớp chớp đôi mắt khô khốc, “Chuyện này là sao? Ý tôi… ý là…”
Cậu không sắp xếp được ngôn từ, thế nào cũng không nói nên lời.
“Rồi rồi, mình vào nhà đi, tôi kiểm tra xem sáng nay cậu ăn gì.” Hắn đẩy vali vào trong, khom lưng tìm dép ở tủ đựng giày.
Trần Đông Lan bừng tỉnh, lơ tơ mơ mất một lúc, cậu bỗng chốc hoàn hồn, cướp lấy cái vali của hắn: “Tôi giúp cậu mang vào phòng.”
Viên Uyên nhịn cười.
Trên mặt Trần Đông Lan viết đầy dòng chữ “tôi vui đến điên mất thôi”. Hắn hảo tâm buông vali ra, mặc Trần Đông Lan ôm nó như ôm bảo bối về phòng hắn.
Thay xong giày, hắn vào phòng bếp trước, săm soi một hồi cũng không nhìn thấy có dấu vết sử dụng: “Sáng nay cậu ăn gì?”
Tiếng dép lạch bạch truyền đến, Trần Đông Lan đã chạy tới: “Mì đó.”
Viên Uyên lắc đầu: “Tôi không thấy thế.”
Đôi mắt Trần Đông Lan thoáng mở to, cậu lấy ra cái nồi trong tủ: “Sáng nay tôi dùng nó này.”
Đoạn lật tới lật lui chạn bát làm chúng nó loảng xoảng, “Chẳng biết cái bát nào nữa, nhưng mà nó… nó là cái bát bằng sứ thanh hoa ấy, lần trước bọn mình cùng mua ở siêu thị.”
Trần Đông Lan căng thẳng đến mức hai má đỏ lựng.
Viên Uyên vội gật đầu: “Rồi rồi rồi, tôi tin cậu.”
Hắn bước ra khỏi phòng bếp, lúc đi ngang qua ban công thì thấy cái ga giường đang phơi.
Trần Đông Lan đi từng bước từng bước sau lưng hắn như em nhỏ.
Mở cửa ban công, chăn với ga giường đều đang nhỏ nước: “Đây là sao?”
Viên Uyên hỏi: “Máy giặt nhà mình hỏng à?”
“Không phải…” Trần Đông Lan chột dạ cúi đầu xuống, “Tôi giặt tay đó.”
“Giặt tay…” Viên Uyên không chịu nổi, muốn mắng cậu, “Trời rét thế này mà cậu giặt tay?”
Trần Đông Lan càng xấu hổ dữ. Đúng là đầu óc cậu có vấn đề, nửa đêm nửa hôm không đi ngủ, còn bị lửa dục quấy rối.
Viên Uyên chịu thua Trần Đông Lan, hắn về nhà sớm quả là một quyết định đúng đắn. Nếu mà để kệ, hôm nay Trần Đông Lan giặt chăn ga bằng tay, mai thì sao, xuống sông tắm à?
“Cậu phải cho tôi một lí do tại sao cậu lại giặt tay.” Viên Uyên nghiêm nghị.
“Tôi…” Đầu Trần Đông Lan nhảy số cực nhanh, “Tôi, tôi muốn vận động một chút ấy mà.”
Viên Uyên kinh ngạc. Hắn biết Trần Đông Lan kiếm cớ dở tệ, mà không ngờ tệ đến mức này.
Trần Đông Lan cúi đầu thấp nữa, mỗi một sợi tóc đều đang sám hối.
Viên Uyên than một tiếng, không nỡ khuyên răn thêm.
Rồi hắn tìm mọi ngăn tủ trong nhà, không thấy cái vụn bánh quy nào, sắc mặt mới dịu xuống.
Trần Đông Lan thở phào một hơi. Lúc này cậu mới nhớ ra: “Sao cậu lại về sớm thế?”
Viên Uyên hỏi ngược lại: “Không được à?”
Trần Đông Lan gắng sức lắc đầu: “Được chứ, được chứ.”
“Tôi muốn về thì về thôi, không có sao trăng gì cả.” Viên Uyên chấm dứt đề tài này một cách nhanh gọn, “Sáu giờ sáng tôi đã lên máy bay rồi, còn chưa ăn sáng đây.”
Trần Đông Lan ngây ra.
Viên Uyên nhắc lại: “Tôi còn chưa ăn sáng.”
Trần Đông Lan giờ mới phản ứng kịp, vội vàng nói: “Tôi nấu mì cho cậu.”
Viên Uyên hài lòng gật đầu.
Trần Đông Lan xắn tay áo nấu mì, cảm thấy toàn thân mình tràn trề sức lực, dùng mãi không hết.
Một bát mì mà cậu làm muôn màu muôn vẻ, thiếu điều trút hết toàn bộ nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh vào bát, đầu tiên là trứng chiên, thịt xông khói, dưa chuột, cà chua trộn, rong biển thái sợi…
Viên Uyên cảm thấy hắn ăn không hết nhưng không nỡ đả kích cậu. Trước khi động đũa, hắn nói: “Tôi ăn trước đã, cậu mặc quần áo chuẩn bị, lát nữa mình đi chỗ này.”
“Đi đâu cơ?”
Viên Uyên không trả lời khiến Trần Đông Lan thấp thỏm mãi.
Cậu lo lắng thay quần áo, lo lắng ngồi trước TV chờ Viên Uyên.
Đợi mãi hắn mới ăn xong, lòng bàn tay Trần Đông Lan đã túa đầy mồ hôi.
“Đi thôi.” Viên Uyên chẳng mang thêm gì, chỉ lấy chìa khóa với di động.
Mùng một đầu năm, xe cộ trên đường lác đác, hai người đi rất xuôi, đến một con đường Trần Đông Lan không quen. Cậu hiếm khi lang thang trong thành phố, cuộc sống chỉ xoay quanh tuyến đường từ nhà đến công ty.
Cho đến khi Viên Uyên lái vào một khu nhà, nhìn khung cảnh xung quanh chú trọng vấn đề xanh hoá, cậu mới nhận ra đây là khu nhà mới của Viên Uyên.
“Đây là…”
“Nhà mới của chúng ta.” Viên Uyên dừng xe trong bãi đỗ, “Qua tết Nguyên Tiêu là chuyển vào ở được rồi, cậu chưa được xem nên hôm nay tiện đưa cậu qua xem.”
Nhà mới của chúng ta.
Chúng ta.
Trái tim Trần Đông Lan ngập đầy mật ngọt.
Nhà họ ở tầng mười bảy, là căn hộ lấy ánh sáng tốt nhất, diện tích rộng nhất. Ngay cửa vào là hàng hiên, quay người sang là phòng khách thoáng đãng. Nhà cửa đã sửa sang hết, các đồ dùng trong nhà cũng lắp đặt xong, tông màu chủ đạo là đen, trắng, xám, phong cách hiện đại theo gam màu lạnh điển hình.
Bốn phòng ngủ, hai phòng khách, rộng hơn cả Trần Đông Lan dự liệu, nhất thời cậu không biết đi đâu xem trước.
Viên Uyên nói: “Tôi chưa biết trang trí phòng thế nào, phòng ngủ ở phía nam kia là phòng ngủ chính, cậu xem xem có thích không.”
Trần Đông Lan hé miệng mà không nói nên lời.
Đôi mắt cậu ươn ướt, không kìm được nước mắt, như thể chỉ một giây sau chúng sẽ rơi xuống.
Cậu lập tức xoay người, đưa lưng lại với Viên Uyên, bước về phía phòng ngủ chính, giả vờ như đang tò mò quan sát nó.
Hai người thăm nhà mất hơn một tiếng, trò chuyện về cách bày biện nhà cửa mai sau, bất tri bất giác trời đã vào chiều.
Họ tới khu ẩm thực gần nhà, vừa gọi xong các món, Viên Uyên đã lơ đãng hỏi: “Hồi học cấp hai, quan hệ của bọn mình thế nào?”
“Ừ?” Trần Đông Lan mơ màng.
“Lần này tôi về nhà tiện lấy ảnh tốt nghiệp cấp hai ra xem, nghĩ đi nghĩ lại cũng không nhớ ra kỉ niệm nào có cậu. Hồi đó quan hệ bọn mình không tốt à?”
Trần Đông Lan lắc đầu: “Không phải là quan hệ không tốt.”
Chỉ là…
Chỉ là mình chẳng có quan hệ gì.
“Tôi cũng quên rồi, giờ mà nhớ lại, cũng chỉ nhớ mỗi chuyện hồi đại học.” Trần Đông Lan dùng “đại học” để chôn vùi đi quá khứ “cấp hai”.
Viên Uyên gật đầu, không hỏi gì thêm.
Trần Đông Lan thở phào.
Cậu không muốn nói dối Viên Uyên, nhưng chiếc hộp kí ức chẳng dễ gì cạy mở.
Những mảnh kí ức quý giá đó, cậu chỉ dám lén lút thưởng thức trong giấc mơ hàng đêm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.