Sau khi Trần Đông Lan dọn đến, cuộc sống trở về với hình hài vốn có. 
Trần Đông Lan đã thỏa mãn rồi. 
Sáng sớm hôm nay, Trần Đông Lan nhận được cuộc gọi của Tiểu Đức. Sợ đánh thức Viên Uyên đang ngủ nên cậu ra ngoài ban công, đóng cửa kín mít mới dám ấn nhận. 
Mặt trời còn chưa mọc, gió lùa trên ban công rất lạnh. 
“Tiểu Đức?” 
“Anh à?” Giọng Tiểu Đức vẫn trong và nhẹ, hệt như ngày cậu bé di cư khi còn học cấp 2. 
“Anh à, chắc 10 giờ đêm em với bạn mới về nước, mẹ cứ bắt em gọi điện cho anh trước khi lên máy bay, bảo anh ra đón bọn em.” 
“Ừ được.” Trần Đông Lan ôm lấy cánh tay vì lạnh, “Chín giờ anh ở đó chờ em.” 
Tiểu Đức lẩm bẩm bên kia đầu dây: “Em thấy anh không cần đi đón cũng được…” 
“Anh vẫn nên đi đón thì hơn, đây là lần đầu tiên em đến thành phố T, mà cũng lâu rồi em không về nước, lỡ có chuyện gì anh cũng khó ăn nói với mẹ và chú Hứa.” Bình thường Trần Đông Lan ít nói, nhưng hễ chuyện trò với Tiểu Đức là lại dài dòng. 
Tiểu Đức tuyệt đối không được xảy ra bất kì chuyện gì khi ở đây với cậu. 
“Được rồi được rồi, cảm ơn anh.” Hình như Tiểu Đức bị bạn trêu, cậu nói cảm ơn rất hời hợt. 
Trần Đông Lan cúp điện thoại. Cậu với em trai không có tiếng nói chung, từ nhỏ đã chẳng thân thiết mấy. Nhiều năm rồi không gặp, đôi bên lại càng không hiểu nhau, vốn là chẳng có gì để nói. 
Về phòng, Trần Đông Lan 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-2/1059914/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.