“Không sao chứ?”
Giọng nam thuần hậu quen thuộc của Hứa Ngạn Chi truyền vào tai.
Đột nhiên ngả vào cái ôm ấm áp của Hứa Ngạn Chi khiến Hứa Ý thoáng chút bất ngờ, sau khi ổn định lại thân mình cô bèn tránh sang một bên, nơi thắt lưng mềm mại vẫn còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay của người đàn ông.
“Không sao đâu ạ….”
Không biết vì sao, khi thấy chú nhỏ ở đây Hứa Ý an tâm hơn nhiều, cổ tay ban nãy bị Cố Thâm Viễn nắm đến phát đau cũng đỡ dần.
“Khóc luôn rồi vẫn còn nói không sao?”
Giọng Hứa Ngạn Chi trầm xuống.
Hốc mắt phiếm hồng đúng là khó mà che giấu, đương lúc Hứa Ý lúng túng định vươn tay lau mắt thì một chiếc khăn tay thuần sắc đã được đưa đến trước mặt.
Nhận lấy khăn trong tay Hứa Ngạn Chi, Hứa Ý nhẹ giọng giải thích:
“Cảm ơn chú nhỏ.”
Tuấn mi của Hứa Ngạn Chi nhíu chặt, thân hình che chắn cho cô không hề lay động, không hề giống với giọng điệu nghiêm khắc ban nãy, khi đối diện với cô, ngữ khí cũng hoà hoãn hơn:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì ạ.”
“Chú đã thấy cả rồi.”
Hứa Ngạn Chi nói đến đây, ánh mắt lại quét về phía Cố Thâm Viễn:
“Thân là một người đàn ông lại thích thú việc bắt nạt một người phụ nữ.”
Hứa Ý rũ mắt.
“Vừa nãy có bụi bay vào mắt, có hơi xót nên cháu nhờ anh ý thổi thôi mà.”
Cô đã biện bạch như vậy Hứa Ngạn Chi cũng không tiếp tục vạch trần nữa.
Người sáng suốt đều hiểu sao hắn lại không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-day-khong-ly-hon-de/269193/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.