Lại qua 10 phút nữa, chiếc Land Rover quay đầu lại phi như bay trở lại chỗ vừa dừng xe, cũng chính là chỗ Hứa Ý xuống xe.
Xe dừng chưa bao lâu, Hứa Ngạn Chi cũng đi từ xa đến, hắn chỉ mắc áo sơ mi trắng, vì lái xe đêm nên đeo thêm một chiếc kính vô cùng văn nhã, đôi mắt nâu đậm như hoà vào trong đêm tối, không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Cửa sổ xe hạ xuống, Cố Thâm Viễn nghe thấy Hứa Ngạn Chi hỏi:
“Túi của cô ấy đâu?”
Cố Thâm Viễn không đáp lại, anh xuống xe, trực tiếp lách qua người hắn, đi về chiếc xe phía trước.
Cửa xe Hứa Ngạn Chi đã khoá, không thể mở từ ngoài vào được, cho dù Cố Thâm Viễn có qua đó cũng chỉ nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên ghế phụ qua lớp kính, phần lớn tóc đã che đi gương mặt nhỏ nhắn, trên lễ phục tinh khiết còn đắp một chiếc áo vest thủ công của nam.
Cô ngủ rồi.
Trong khi anh đến nhìn cô, Hứa Ngạn Chi đã lấy được túi xách của Hứa Ý trên chiếc Land Rover.
“Cô ấy sao vậy?”
Cố Thâm Viễn cứng giọng hỏi.
Hứa Ngạn Chi không quá khách khí:
“Mới đầu chỉ nghĩ cậu không thích cô ấy, bây giờ xe ra cậu chẳng giống con người, thu điện thoại rồi vứt cô ấy giữa đường, giờ còn mặt mũi đến hỏi cô ấy thế nào ư?”
“Không phải chuyện của anh.”
Hứa Ngạn Chi bị mấy chữ này làm cho buồn cười, hắn cũng chẳng kiêng nể mà bật cười thành tiếng:
“Cô ấy là người Hứa gia, cũng chính là người của tôi, sao lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-day-khong-ly-hon-de/269194/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.