“Không. Con đang nói ngốc nghếch cái gì vậy hả?” 
Bà Dung Hoa đỡ Phù Dung dậy, vuốt mái tóc vì bị dính nước mắt mà ướt nhẹp của cô. Bà vén tóc qua tai cho Phù Dung, áp hai tay vào má của Phù Dung, dịu dàng mà nói: 
“Đối với mẹ, Phù Dung, con là đứa con gái tốt nhất thế gian này rồi. Con rất giỏi, rất thông minh lại còn hiếu thảo với mẹ nữa. Không có ai có thể chê trách gì con đâu. Ngoan, đừng khóc nữa nào.” 
“Thật… hức… vậy ạ?” 
Phù Dung hỏi lại trong tiếng nấc: 
“Mẹ không giận con sao?” 
“Không hề”, Bà Dung Hoa ngay lập tức lắc đầu rồi đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cho Phù Dung: 
“Mẹ chưa bao giờ giận con một điều gì cả. Chuyện đã qua lâu lắm rồi, hiện tại mẹ đang sống rất tốt. Con cũng đừng dằn vặt bản thân của mình nữa. Con cứ thích nhận hết tội lỗi về bản thân mình. Con gái của mẹ có lỗi gì đâu chứ? Con nếu cứ như vậy thì mẹ sẽ đau lòng lắm đấy.” 
Bà Dung Hoa khẽ nhăn mặt, làm ra thái độ không hài lòng. Phù Dung lập tức sợ hãi mà níu chặt tay bà lại. 
“Con… con không như vậy nữa. Mẹ đừng đau lòng nhé.” 
“Ừ, ngoan lắm”, Bà Dung Hoa mỉm cười, vuốt tóc của Phù Dung khẽ nói: 
“Phù Dung à, điều mẹ mong muốn duy nhất là được nhìn thấy con sống hạnh phúc vui vẻ. Con gái ngốc, đừng tự mình làm khổ mình nữa. Được không con?” 
“Dạ.” 
Phù Dung siết chặt lấy tay của bà Dung Hoa, gật mạnh đầu. Ánh mắt của cô vẫn chưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-the-than-hoa-phu-dung/1503585/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.