Câu nói của tôi như đang bùng cháy lên tất cả những bức xúc mà tôi đã nhẫn nhịn không nói ra suốt hai năm qua,tôi đã có thể can đảm hét được vào mặt hắn rằng hắn là kẻ rất tồi…
Cảnh tức giận đứng dậy dùng tay bóp miệng của Tuyết
-Cô dám hét vào mặt tôi như thế à
-Anh là cái thá gì mà tôi k dám,tôi k sợ anh ,kẻ bệnh hoạn đồi bại nhất mà tôi từng biết…
Cảnh bóp cổ Tuyết nhấc lên thì đúng lúc cu Tôm bật dậy,thằng bé dụi mắt nhìn bố đang bóp cổ mẹ liền sợ bật khóc
-Bố đánh mẹ…
Lúc này Cảnh liền vội buông tay khỏi cổ Tuyết,còn cô thì vội chạy ra ôm con
-Bố đang trêu mẹ thôi mà,không phải như Tôm thấy đâu ,ngủ đi con,mai còn đi học …
-Mẹ nằm đây với con đi…
Thằng bé vỗ xuống đệm
-Ừ mẹ nằm luôn với con đây,ngủ đi con
-Mẹ Tuyết mai đưa con đến lớp
-Tôm thích như vậy à,gần 3 tuổi thôi mà cứ như ông cụ non ý
Thằng bé mắt lờ đờ rồi lịm dần sâu vào giấc ngủ…Cảnh mở cửa đi sang phòng làm việc ,trước khi đi anh ta không quên nói…
“Sáng mai khi tôi dậy tôi hy vọng k còn phải thấy cô nữa…”
Tuyết lặng yên chẳng nói điều gì,cô lúc này mặc kệ lời Cảnh nói mà chỉ ôm chặt con…
Sáng hôm sau khi Tuyết mở mắt dậy không thấy Tôm đâu,cô lo sợ vội vã mở cửa ra ngoài thấy thằng bé đang đứng tập thể dục,cô thở phào
-Sao con k
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-moi/3272066/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.