Trong lòng chúng ta đều hiểu rất rõ một điều,ở bên nhau là điều không thể,bố em hại chết vợ anh,còn anh nhìn thấy chị của em sắp chết mà không cứu…chúng ta đúng là nghiệt duyên…
Ông Cụ rất tinh tế gọi người bày sẵn mâm cơm…
-Nào Cảnh đứng đó làm gì vào nhà dùng cơm đi cháu,chẳng mấy khi thằng Tôm có đủ cả bố lẫn mẹ,hãy cho thằng bé một bữa cơm gia đình trọn vẹn…
-Cơm gia đình trọn vẹn
Cảnh nói khẽ rồi thở dài gượng gạo bước vào bàn ăn…
Tôm cứ ôm chặt Tuyết không rời
-Mẹ ơi con nhớ mẹ
Tuyết mắt đỏ hoe xoa đầu con…
-Mẹ ở đây rồi ,con có mẹ rồi…
Tuyết ngồi xúc cơm cho con ăn,thằng bé vui ăn hết hai bát cơm,ông cụ cười rạng rỡ
-Nó lười ăn lắm đấy,hôm nay tiến bộ ăn hẳn hai bát cơm,thế ngày nào mẹ Tôm cũng phải bón cho con ăn rồi…
Tuyết khẽ trả lời.
-Vâng
Cảnh không động đũa thì Tôm gắt
-Bố không ăn ạ
-À bố có,con ăn đi…
-Mẹ cho bố ăn cơm đi
Tuyết gượng gạo
-Ừm ,con ăn nốt miếng này nào…
Ăn xong xuôi cu Tôm ngủ trên vai Tuyết ,thằng bé ôm chặt cổ mẹ…đi qua cổng Cảnh quay lại đưa tay
-Đưa con cho tôi,cô có thể đi được rồi
-Tôi …tôi muốn ở bên thằng bé thêm chút nữa thôi
-Để làm gì,nó chỉ là con của tôi mà thôi,thằng bé không có một người mẹ như cô…
-Tôi không đưa,tôi muốn ở bên cạnh con tôi,anh không thể chia cách mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-moi/3272065/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.