Con đường mà tôi chọn ,con đường đó đã xác định không có chỗ cho tình cảm,thứ làm tôi mất thời gian,sẽ làm tôi phân tâm,nhất là con đường đó không thể nào có anh ta…Vũ Đức Cảnh…
Chiếc xe chạy thẳng về nhà ,lúc này Tuyết vẫn nhắm mắt và giả vờ như mình đang ngủ…
Cảnh bế Tuyết xuống về tới phòng,anh ta tự tay chăm sóc cô…lúc sau Tuyết lại sốt cao…cô mê man…tay khua khua…
“ Chị ơi,đừng bỏ em,em sẽ tới đón chị”…
Cảnh cầm bàn tay của Tuyết rồi vỗ nhẹ lên bàn tay của cô…anh ta thở dài rồi ánh mắt nhìn Tuyết với vẻ rất buồn…
Lúc này Gió đi tới nói
-Quản gia Biển báo bên ngoài có cô Yến nói muốn gặp cậu cả
-Đưa tới phòng khách hộ tôi…
-Vâng cậu đi đi ở đây có tôi trông mợ cả rồi
-Ừm,để ý chườm liên tục tránh để nóng quá nhé…
-Vâng cậu yên tâm…
Cảnh rời khỏi phòng,tới phòng khách thấy Yến đang đứng nhìn ra cảnh Vịnh…cô ta lên tiếng
-Nơi này vẫn đẹp như vậy ,anh nhỉ
Yến quay lại nhìn Cảnh
-Em tới đây làm gì?
-Anh hỏi em câu đó có thấy thừa không?
-Hiện tại anh đang rất bận,thế nên …
-Em đã hỏi thì anh k có đi làm,chắc chắn anh không bận việc của cơ quan…
-Từ khi nào anh có việc bận phải báo cáo rõ với em vậy
-Từ khi có cô ta,anh đang thay đổi…em nhận ra điều đó …vài năm của chúng ta ,sự chờ đợi của anh cũng không bằng 2 tháng phải không?
-Đừng tới đây rồi đặt câu hỏi như vậy,anh k muốn chúng ta cãi nhau,em về nghỉ ngơi đi,mai em bay rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-moi/275509/chuong-13.html