Nhân duyên vốn là thứ gì đó đã định sẵn nên chúng ta dù có muốn lảng tránh cũng sẽ như một vòng tròn quay lại gặp nhau ở một thời điểm,trong một khoảnh khắc nào đó…chúng ta lại chẳng dám đối diện…
Ánh mắt của Cảnh và Tuyết vô tình chạm mặt nhau,Tuyết rất ngạc nhiên khi thấy Cảnh ở đây…
-Anh tới đây chắc hẳn là có chuyện gì đấy?
-Thật ra thì tôi chỉ tiện ghé qua đây ,còn giữa tôi và cô thì chắc chắn không còn chuyện gì cả…
-Không còn chuyện gì vậy anh ghé qua đây chẳng phải là k hợp lý sao,vì giữa chúng ta như anh nói chẳng còn chuyện gì cả…
Cảnh k muốn nói do trợ lý đưa tới và bố mẹ cô mời lại ăn nên ngại từ chối…anh ta quay đi…
Ra sân sau thấy bố Tuyết bắt gà anh ta cũng ngỏ ý lao vào bắt,trong bộ trang phục của cơ quan anh ta cứ vồ gà nhưng toàn trượt…Mẹ Tuyết bật cười
-Cái này cứ để chú làm cho cháu ra đi k bẩn hết đồ đấy…
-Cháu làm được ,cái này đơn giản mà
Thế mà sau 30p bố Tuyết bắt dc đầy 1 lồng gà rồi đóng lại,còn Cảnh vẫn mải mê bắt một con gà trống từ đầu đến cuối…ông bà nhìn Tuyết
-Đúng là con nhà giàu,bắt con gà không xong
Đến khi anh ta đi ra Tuyết liền nói
-Anh vào đi tắm đi ,ở đây nhà tôi làm dc rồi ,đồ của anh bẩn hết rồi ,cái đất kia dây vào áo sau khó giặt lắm…
-Tôi hôm nay chắc k có duyên với con gà đấy đành thôi vậy…
Anh ta nói tỉnh bơ,Tuyết thở dài …
Đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-moi/275510/chuong-14.html