Bà Phương mở to mắt không tin nổi, bà rưng rưng nước mắt khóc:
"Mày dám quát mẹ đấy à? Mẹ mày bị nó dọa suýt chết đấy, mày vì một con ma nữ gớm ghiếc ở đâu về mà quát mắng mẹ mày đấy à?"
"Con không có ý đó!"
Vũ bất lực buông bà Phương ra, sắc mặt căng thẳng nặng nề.
"Nhưng mẹ nhất định phải nói thật cho con nghe, đêm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Bà Phương ấm ức lau nước mắt, bà tức giận đẩy Vũ ra, cũng chẳng thèm giấu giếm gì ông Lâm nữa, đi thẳng đến chỗ cô đồng Huệ.
Vũ không biết phải làm sao để khuyên bà, chỉ có thể đi theo bà đến tìm cô đồng Huệ.
Cô đồng Huệ sống cùng một đứa bé gái, nó chừng mười mấy tuổi, khuôn mặt sáng sủa lanh lợi như tiên đồng, nó vốn là một đứa trẻ mồ côi được cô đồng Huệ cưu mang, nó biết ơn nên ngoan ngoãn sống ở đây làm chân sai vặt của cô đồng Huệ.
Hai mẹ con Vũ đứng chờ trước cổng một lúc thì đứa bé gái bước ra, nó nói cô đồng Huệ chỉ cho một mình Vũ đi vào.
Bà Phương lại được một phen sốc nặng:
"Tại sao lại không cho tôi vào? Lễ vật muốn bao nhiêu tôi cũng lo được hết!"
Đứa bé gái bình tĩnh đáp lại, như thể cô đồng Huệ biết bà sẽ nói gì nên dặn nó trước vậy:
"Con trai bà chính là lễ vật tốt nhất."
Bà Phương trơ mắt nhìn cánh cổng đóng sầm lại trước mặt mình, nhìn Vũ lạnh lùng đi thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ma-chiec-vay-mau/2733586/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.