Cô đồng Huệ ôm con búp bê vào lòng, nựng má nó, yêu thương vuốt ve nó.
Bà ta ngẩng mặt lên nhìn Vũ, ánh mắt yêu thương lúc nãy biến mất không còn dấu vết.
"Điều đó có nghĩa là, sắp có một linh hồn bào thai nữa phải chết oan đấy."
Vũ rùng mình, anh vô thức siết chặt chiếc gương đang cầm trong tay.
Chiếc gương phát ra tiếng thở dài sườn sượt, nghe vừa thấy thương vừa thấy rợn người.
Vũ như có thần giao cách cảm với Mai, anh nhìn cô đồng Huệ bằng ánh mắt cầu xin:
"Nếu bà đã gọi được hồn con bà về, thì cũng có thể gọi được hồn đứa con của cô ấy về đúng không?"
Cô đồng Huệ nhướn mày nhìn Vũ, ánh mắt bà ta lộ rõ sự thưởng thức.
"Đương nhiên."
Vũ còn chưa kịp vui mừng thì bà ta đã nói:
"Nhưng ta chẳng có lý do gì phải cứu nó cả."
Vũ tức giận đập bàn, giọng nói gắt gỏng:
"Chuyện đó đối với bà dễ dàng như gảy một cái móng tay, bà không nghĩ sẽ tích chút phúc đức cho đứa con của bà sao?"
Cô đồng Huệ giật mình, khuôn mặt bình thường không có biểu cảm của bà ta đột nhiên đỏ bừng bừng, bà ta nhìn con búp bê trong lòng, trào nước mắt.
Nỗi đau mất con khiến bà ta trở nên bệnh hoạn, bà ta không cho đứa trẻ có cơ hội đầu thai siêu thoát, muốn giữ linh hồn nó mãi mãi ở lại bên mình.
Bà ta nở một nụ cười âm u:
"Chàng trai, muốn sống lâu thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ma-chiec-vay-mau/2733584/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.