Bà Phương sợ hãi giật lùi về đằng sau, chỉ là một con mèo thôi mà sao ánh mắt của nó lại ám ảnh như vậy.
Trán nó đỏ thẫm màu máu, nổi bật giữa màu lông trắng tinh, người mê tín lại yếu bóng vía như bà Phương bị nó dọa cho suýt chết ngất.
Mèo trắng từ trên giường nhảy phóc xuống đất, nó hướng về phía bà Phương cúi đầu như xin lỗi.
Bà Phương càng nhìn càng thấy nó giống một con búp bê ma, bà ngã ngồi trên sàn, sợ hãi lết từng chút về đằng sau.
Mèo trắng nhấc chân bước về phía bà, bà ôm ngực thở dốc, mặt cắt không còn một giọt máu.
Bà lùi vào góc tường, không còn đường nào để đi, mèo trắng được đà nhảy vào lòng bà ngồi.
Bà Phương sợ quá hét lên, mèo trắng ngước mặt lên nhìn bà, bà thấy nó chảy nước mắt.
Nó dùng chân trỏ trỏ vào sợi dây vàng trên cổ, mắt nó tuôn ra nước như người đang khóc.
Sợi dây này khiến nó rất đau.
Lúc này, cô đồng Huệ cảm nhận được sợi dây đã được đeo vào cổ con mèo, bà ta lập tức gọi hồn Mai.
Mèo trắng trợn ngược mắt, nó liên tục nấc lên từng tiếng như người, chân quơ loạn xạ muốn bứt sợi dây khỏi cổ nhưng không thể bứt được.
Nó nhìn bà Phương bằng ánh mắt cầu cứu, nó vừa kêu "meo meo" vừa nấc trông như đang khóc, hình hài nó mờ nhạt dần, biến thành làn khói rồi tụ lại thành hình một cô gái, vẫn giữ nguyên tư thế nằm sấp ngẩng mặt trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ma-chiec-vay-mau/2733588/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.