Chủ quán là một tên béo mặt mũi hung ác, hắn hất cằm hỏi Phong:
"Có tiền không mà đòi ăn?"
Phong lục ví, trống trơn không còn một đồng.
Chủ quán cau mày, lầm bầm chửi: "Không có tiền thì cút đi!"
Hai con búp bê bị quát, úp mặt vào ngực Phong run cầm cập.
Chủ quán đảo con mắt, lão vuốt cằm nói:
"Mày ở đây rửa bát quét dọn cho tao, tao cho ăn miễn phí!"
Phong ngơ ngẩn, đồng ý ngay lập tức. Hắn nhìn chủ quán bằng con mắt cầu xin hèn mọn:
"Cho hai đứa nó ăn trước được không? Tụi nó đói quá rồi!"
Chủ quán nhìn hai con búp bê bé tí, nghĩ chúng ăn chẳng đáng bao nhiêu, đồng ý.
Nhưng khi dọn đồ ăn lên, hai con búp bê chỉ ngửi ngửi rồi ném đi, chúng không thể ăn và cũng không thích ăn đồ ăn bình thường, thứ duy nhất chúng muốn là máu của Vũ.
Chủ quán giận tím mặt, đuổi thẳng cổ Phong và hai con búp bê đi, lão ta luôn miệng mắng hắn và hai con búp bê là thứ cô hồn xui xẻo, cút mau đi cho khuất mắt.
Phong ôm khư khư hai con búp bê trong lòng, hắn gào lên oang oang cãi lại:
"Không cho thì tôi đi quán khác! Ông là cái thá gì?"
Chủ quán cười khẩy:
"Mày muốn đi cứ đi, xem trong vòng mười cây số còn có quán nào tiếp mày không?"
Lời lão nói là thật, quán của lão là nhà cuối cùng trong khu dân cư này, đi tiếp là đường quốc lộ băng qua cánh đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ma-chiec-vay-mau/2733551/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.