Tiên Tuyết nhìn anh chớp chớp mắt, không hiểu lắm ý anh muốn nói.
"Sao ạ?"
Khải Phong vội vàng né tránh.
"Không có gì."
Lúc này, bên ngoài có người từ xa đi đến. Qua khe cửa sổ, anh thấy được đó chính là mẹ mình. Hai mắt anh tròn xoe rồi dần chuyển sang hoảng hốt. Anh nhớ mình đã dặn Bân Bân không được nói chuyện mình bị rắn cắn cho Diệp phu nhân biết ngay sau khi vừa tỉnh lại. Vậy làm sao bà lại biết mà vào tận đây? Khải Phong bắt đầu bối rối, sợ bà nhìn thấy Tiên Tuyết ở đây lại suy nghĩ lung tung rồi làm cô sợ hãi.
Anh chòm người ngồi dậy, vừa hé môi chưa kịp nói gì cả thì Diệp phu nhân đã đẩy cửa đi vào. Vừa mở cửa ra, mặt anh bà vẫn còn chưa nhìn rõ thì đã nói luôn một thể.
"Con hay lắm Diệp Khải Phong! Sinh con ra có được thân thể ngọc ngà này rồi đi làm mấy chuyện rảnh rỗi đó sao? Con..."
Sau khi nhận ra được trong phòng không chỉ có mình Khải Phong, bà mới bắt đầu cảm thấy không ổn. Còn anh, chỉ biết đưa tay ôm đầu, vì không tìm được chỗ độn thổ lúc này. Chợt nhớ ra bà vẫn chưa biết gì về Tiên Tuyết, nếu như bà hiểu lầm cô mà không nhận ra cô là con dâu tương lai của mình, vậy có phải rắc rối rồi không? Đang lúc còn hoang mang, thì Diệp phu nhân và Tiên Tuyết đã chạm mặt nhau. Hai người nhìn nhau hồi lâu, sau đó liền ngỡ ngàng. Cô từ từ đứng dậy, đi về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-hao-mon-duoc-cung-chieu/2795499/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.