Tiên Tuyết chạy vèo ra khỏi phòng bệnh, không kìm chế được mà nhảy cẩn lên một cái. Các nhân viên y tế và bác sĩ qua lại đều đứng hình mà nhìn cô. Tạm gác những chuyện trước qua một bên, bây giờ cô đang tràn ngập niềm vui. Cố giữ bình tĩnh trở lại, cô phải tranh thủ đi mua một ít trái cây rồi quay về phòng bệnh.
Ngồi ở trong phòng, Khải Phong có chút ngột ngạt, nhưng hễ cứ định cử động mạnh một chút và vết cắn ở tay lại đau nhức. Anh hết cách rồi, chỉ đành ngồi yên một chỗ đợi Tiên Tuyết quay về. Bân Bân cũng đi đâu mất, anh chỉ đành mở điện thoại lên xem ít tin tức.
"Khải Phong?"
Ngẩng đầu nhìn lên. Bên ngoài cửa là một cô gái tóc đen ngang vai xoăn nhẹ, trong cô ta rất chững chạc và còn điềm đạm. Không đợi anh nói gì, cô ta đi thẳng vào trong rồi ngồi xuống ghế bên cạnh.
"Em đi ngang qua đây, vô tình gặp Bân, cậu ấy nói..."
"Không cần biết cậu ta nói gì. Bây giờ tôi và cô không có quan hệ gì cả, mời cô ra ngoài cho."
Tú Anh vô cùng bàng hoàng, không ngờ anh lại có thể nói ra được những lời lạnh nhạt này. Nhưng những gì mà anh nói, vẫn còn quá nhẹ so với những nỗi đau mà cô ta đã gây ra cho anh ngày trước. Quả thực Khải Phong từng bận bịu với vô vàn công việc, đến nỗi đôi lúc còn quên ăn. Nhưng trong thời gian đó, anh đã quen một cô gái đồng nghiệp của mình. Cô gái đó chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-hao-mon-duoc-cung-chieu/2795496/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.