Cuối cùng, đi đến nhà giam cũng không được ít gì, bà ta vẫn cứng họng như thế, đã vậy còn ra vẻ thách thức Tiên Tuyết. Trên đường về, thấy cô cứ nặng nề tâm tư, không nói lời nào, Khải Phong chậm rãi đi bên cạnh hỏi.
"Sao vậy? Đang lo lắng về đồng bọn của chúng sao?"
Cô nhìn anh chớp mắt, còn chưa kịp nói gì cả thì anh đã cười nhẹ, bất chợt đưa tay nắm lấy tay cô.
"Đừng lo! Chỉ cần em không tự ý làm mình bị thương, tôi cũng sẽ không để em phải chịu bất kì thương tổn nào."
Chú ấy... thật ấm áp. Mặc dù mình không hề tỏ ra yếu đuối để cần chú ấy bảo vệ, nhưng chú ấy vẫn sẵn sàng xuất hiện để che chở cho mình.
Sau khi bình tĩnh trở lại, A Lạc đã đến trại giam cho lời khai, cô ấy chỉ khai lại toàn bộ những gì đã diễn ra đêm hôm đó, bao gồm cả việc Tiên Tuyết đã cứu mình như thế nào. Mẹ của A Lạc sau khi nhìn thấy cô ấy thì trong lòng chỉ có sự căm hận đến thấu xương. Nhưng bà ta lại đâu hiểu rằng, việc mà bà ta đã gây ra, lại đang giết chết thứ tình yêu cuối cùng còn sót lại trong lòng cô ấy. Thật bất hạnh khi có một người mẹ như thế. Mỗi khi nhìn thấy Tiên Tuyết được mẹ mình yêu thương, A Lạc cứ như rơi vào một khoảng không gian vô tận, vô cùng lạc lõng.
Hôm nay Khải Phong đưa Tiên Tuyết về nhà, nhưng không phải nhà riêng nữa mà chính là Diệp gia, có cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-hao-mon-duoc-cung-chieu/2795466/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.