Cảm xúc của Khải Phong lúc này đang vô cùng khó chịu. Anh siết chặt cổ tay của Triệu Tú Anh, vừa định hất ra thì Tiên Tuyết chạy ra, còn đang vui vẻ hỏi.
"Chú à! Sao chú lâu vậy? Bác Diệp nhờ tôi ra gọi chú vào... đấy!"
Tiên Tuyết vừa bước ra đã nhìn thấy cảnh ôm ấp thân mật này. Cô có chút bất ngờ, hoá ra cô gái vừa cười tươi như hoa với cô khi nãy bây giờ lại muốn quyến rũ chồng tương lai của cô. Nhưng cô không phải dạng người mù quáng, thấy thế nào thì sẽ tin như vậy. Hơn nữa, thái độ khó chịu của Khải Phong, vừa thấy cô ra đã vội vàng đẩy Triệu Tú Anh cách xa mình. Cô ta đứng ở sau lưng anh nhếch môi cười, còn nghĩ Tiên Tuyết sẽ giận dỗi mà bỏ vào trong khóc lóc rồi muốn về nhà. Nhưng mọi chuyện lại không như cô ta mong đợi. Tiên Tuyết mỉm cười vui vẻ, đi đến đứng bên cạnh Khải Phong, còn tiện tay choàng lấy cánh tay của anh, nhìn cô ta hỏi.
"Thì ra cô vẫn chưa về sao?"
Triệu Tú Anh hết sức bất ngờ, nhưng ngay sau đó cũng vô cùng phối hợp mà diễn xuất. Cô ta mỉm cười, đáp.
"Chị sao? Vẫn chưa. Chị còn định chào tạm biệt Khải Phong rồi mới về."
Cô ta nói xong còn đưa mắt nhìn anh một cách thâm tình, mặc dù anh vẫn không hề để ý đến. Tiên Tuyết cười khách sáo, choàng chặt lấy tay của Khải Phong không buông rồi bảo.
"Hình như cô chỉ nhỏ hơn chú Phong vài tuổi, tôi vẫn nên xưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-hao-mon-duoc-cung-chieu/2795465/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.