Anh lướt đến như một cơn gió.
Va đôi môi lạnh ấy vào nhau
Hơi ấm hòa theo hương hoa cỏ.
Quấn lấy đôi môi chút ngọt ngào.
Tiên Tuyết bị Khải Phong giữ chặt trong vòng tay, không cách nào cử động. Nụ hôn này còn mãnh liệt hơn cả lần trước, dồn dập không chừa cho cô đường lui. Thuận theo ý anh, đôi tay thon dài từ từ vòng ra sau ôm lấy tấm lưng rộng lớn, nhanh chóng bắt nhịp cùng anh. Điều này thật sự làm cho anh phải bất ngờ, mới lần trước còn thẹn thùng như thế, vậy mà giờ đây đã không kém anh phần nào. Đột nhiên hai người cùng mở mắt nhìn nhau một lúc, khoảnh khắc ấy cô cảm giác cứ như mình bị nhìn lén lúc hôn vậy. Thế là Tiên Tuyết vội vàng đẩy anh ra, cô cụp mắt nhìn xuống đất, gấp gáp nói.
"Bây giờ tôi lên lầu chuẩn bị, rồi đến thăm A Lạc luôn."
Cô chạy vèo lên lầu với tóc độ ánh sáng mà không dám quay đầu nhìn lại.
Ở trong bệnh viện, Bân Bân vẫn đang phụ trách chăm sóc cho A Lạc. Cô ấy sau khi tỉnh lại thì cứ như người mất hồn, không nói năng gì mà cũng không chịu ăn uống. Bân cũng không biết làm sao cả. Vì cậu ta trước giờ là người cứng rắn, nói trắng ra không giống với Khải Phong là người ngoài lạnh trong nóng, mà từ trong ra ngoài đều như tảng băng. Cậu ta cũng không biết khuyên thế nào, chỉ thi thoảng lại đi ra đi vào trông chừng A Lạc.
"Ăn một chút đi! Em đã không ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-hao-mon-duoc-cung-chieu/2795469/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.