Không bao lâu sau, cảnh sát ập đến, bắt giữ cả gã điên và tôi. Nhân chứng là rất nhiều người còn ở lại, có người đi theo cảnh sát. Tôi chịu tiêu đời trước pháp luật, đám người Hải Thành cũng chuẩn bị đối diện với vành móng ngựa theo tôi. Thực tình… tôi cũng cực chẳng đã mới phải làm vậy, xem như là ý trời đi!
Ghi lại tất cả mọi điều cần thiết vào bản tường trình về chuyện mạo danh Trần Hoài Phương, tôi yên lặng ngồi trong buồng tạm giữ ở trụ sở công an phường xảy ra vụ việc.
Gã điên bị trúng thuốc mê, cảnh sát buộc phải đưa gã vào bệnh viện để kiểm tra. Vết thương trên cổ tôi may mắn không đáng ngại, cảnh sát đã sớm giúp tôi băng lại. Bụng chẳng có bao nhiêu đồ ăn lại sôi lên òng ọc, phòng tạm giam đến mười một giờ đêm chỉ còn mình tôi. Đói bụng, đau đớn, mệt mỏi, lại còn buồn ngủ, cuối cùng… tôi chọn ngủ, nằm co người trên băng ghế.
– Lê Ngọc Quyên, có người muốn gặp cô!
Đang lơ mơ ngủ, tôi lập tức giật mình, hai mắt mở to, trong lòng tràn đầy hi vọng. Lâm Đạt cho người đến bảo lãnh tôi phải không?
Sấp ngửa bước ra ô cửa nhỏ giao lưu với thế giới, đối diện tôi… là đôi mắt âu lo đỏ hoe của mẹ. Trong lòng tôi, nửa hụt hẫng, nửa xấu hổ, thêm cả đau thắt lòng vì tội bất hiếu, tôi sụt sịt, cúi mặt nghèn nghẹn nói:
– Mẹ… con gái bất hiếu… làm khổ mẹ, khổ gia đình mình…
– Thôi được rồi… Để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-dong-the/3388595/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.