Một tuần chờ đợi thông báo từ cảnh sát dài như cả thế kỷ. Một buổi chiều tháng năm, nóng bức chảy mỡ, nắng ngập lối đi, điện thoại của tôi bỗng reo vang.
– Alo…
Âm giọng đàn ông cứng cỏi xa lạ vang lên:
– Cô Lê Ngọc Quyên phải không, tôi ở cục cảnh sát thành phố S. Tôi gọi để thông báo cho cô một tin: Mạnh Phát đồng ý không khởi kiện Hải Thành cũng như không kiện cô, sự việc của cô tự dàn xếp cá nhân do không có dấu hiệu hình sự.
Vậy là tôi đã thoát… thoát tội rồi sao? Tôi cứ đứng ngay đơ trước tin đại phúc vừa nhận, trái tim đập thình thình như muốn bay khỏi lồng ngực, một hồi mới lập cập cảm ơn anh công an.
Hải Thành lừa Mạnh Phát với mục đích thuận tình hợp tác, dù bọn họ cực kỳ cần hợp tác này nhưng phía Mạnh Phát cũng không phải là không có lợi. Thế nên, xét về mặt kinh tế, việc mạo danh của tôi không có ảnh hưởng, chỉ là… về gia đình, nhà họ Lâm bị lừa một vố quá đau, chắc chắn khó có thể cho qua. Kết quả không khởi kiện… chỉ có thể là nhờ Lâm Đạt.
Đã một tuần không gặp… nhớ đến anh, mong gặp lại anh nhưng tôi biết chẳng thể nào gặp được. Tôi và anh… đã chẳng còn chút liên quan. Cho đến tận lúc này, tôi cũng không hiểu nổi con người thâm sâu khó lường đó nghĩ cái gì trong đầu.
Thời gian ở nhà họ Trần chờ ngày cưới, tôi được cho phép đến trường đại học làm thủ tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-dong-the/3388596/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.