Lâm Đạt lịch sự cáo từ chủ nhân của bữa tiệc, không quên nói lời cảm ơn anh ta, theo nhiều nghĩa. Tôi có là ai, với Lê Hoàng mà nói, anh ta chẳng thèm quan tâm. Tiếc rằng Cúc Hoa không biết phân cao thấp nặng nhẹ, chỉ biết đặt cảm xúc cá nhân của riêng mình lên trên hết, hậu quả phải tự gánh chịu.
Tôi cùng Lâm Đạt bước khỏi nhà hàng, đứng trước cửa thang máy chờ đợi. Bất ngờ, từ phía sau, một gã thanh niên cao to như gấu, trên người mặc bộ quần áo thun có mũ, khuôn mặt bịt kín khẩu trang liền kéo tôi về hắn, đưa con dao sáng lóa lạnh lẽo dí sát cổ tôi, sau đó kéo tôi xa khỏi đám vệ sĩ của Lâm Đạt đang định tiến lại gần.
Gã vứt bỏ khẩu trang, quát to:
– Đừng có lại đây, không tao cho nó một dao!
Gã ta bắt cóc tống tiền, hay có hận thù gì với tôi? Lắc lắc đầu, hai mắt đỏ hoe ấm ức cùng sợ hãi tôi hướng về Lâm Đạt. Sắc mặt anh lúc này… dường như đã chuyển sang màu tái nhợt.
Gã điên cuồng gào to trong uất hận:
– Chúng mày thật là giỏi ép người! Tiên nữ của tao đã bị cả lũ tài phiệt chúng mày dìm xuống đáy vực, chỉ vì con tiểu thư giả mạo này! Đừng tưởng chúng mày có tiền là một tay che cả bầu trời! Tao đã quay lại tất cả những gì Cúc Hoa nói với con đĩ này rồi! Có thể một hai người không tin cô ấy, nhưng chúng mày nghĩ xem, thế giới này có bao nhiêu người?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-dong-the/3388594/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.