“Tôi nghĩ rằng việc này được lợi đối với anh, không có lí do gì mà không cược” Thấy Lục Lương Triết chỉ nhìn chăm chú mình mà không nói gì, Lâm Mộng Phạn không thể đoán được suy nghĩ của anh, đành phải khích tướng anh.
“Trừ phi...anh cảm thấy bản thân sẽ thua!” Cô đến trước mặt Lục Lương Triết với một cử chỉ khiêu khích.
Đúng như mong muốn của cô, Lục Lương Triết quả nhiên đã cắn câu, anh do dự, mặt tỏ vẻ khinh bỉ: “Tôi sẽ thua sao? Đừng đùa nữa, cô nên nhớ những đã nói, thua tôi rồi thì lập tức cút đi cho tôi!”
Nói xong, anh sải bước ra ngoài cửa.
“Anh muốn đi đâu?” Lâm Mộng Phan kéo tay anh lại.
Hất bỏ tay cô một cách ghê tởm, Lục Lương Triết sốt ruột nói: “Đi ra ngoài”
“Đây là sợ thua sao?” Lâm Mộng Phạn nhướn mày, cố ý khiêu khích.
Một âm thanh lạnh lùng phát ra từ Lục Lương Triết: “Cô còn thời gian 4 ngày để quyến rũ tôi, không cần gấp như vậy”.
Vừa dứt lời, anh liền rời khỏi phòng.
Lâm Mộng Phạn sợ rằng thời gian dài sẽ khiến anh thay đổi suy nghĩ, đột nhiên một ý tưởng lóe lên, cô hét toáng lên: “Á, sao trên giường anh lại có gián!”
Vừa mở cửa gương mặt Lục Lương Triết biến sắc, anh quay lại xem điều cô vừa hét có thật không, nhưng một đôi môi mềm trực tiếp đặt lên môi anh.
Nụ hôn mềm mại tựa như mùa xuân trong sa mạc, ngọt ngào đầu lưỡi, vừa giống như cây kem mát lạnh, lạnh buốt nhưng ngọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-tong-tai-mua-duoc/3418106/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.