Chương trước
Chương sau
“Tôi nghĩ rằng việc này được lợi đối với anh, không có lí do gì mà không cược” Thấy Lục Lương Triết chỉ nhìn chăm chú mình mà không nói gì, Lâm Mộng Phạn không thể đoán được suy nghĩ của anh, đành phải khích tướng anh.

“Trừ phi...anh cảm thấy bản thân sẽ thua!” Cô đến trước mặt Lục Lương Triết với một cử chỉ khiêu khích.

Đúng như mong muốn của cô, Lục Lương Triết quả nhiên đã cắn câu, anh do dự, mặt tỏ vẻ khinh bỉ: “Tôi sẽ thua sao? Đừng đùa nữa, cô nên nhớ những đã nói, thua tôi rồi thì lập tức cút đi cho tôi!”

Nói xong, anh sải bước ra ngoài cửa.

“Anh muốn đi đâu?” Lâm Mộng Phan kéo tay anh lại.

Hất bỏ tay cô một cách ghê tởm, Lục Lương Triết sốt ruột nói: “Đi ra ngoài”

“Đây là sợ thua sao?” Lâm Mộng Phạn nhướn mày, cố ý khiêu khích.

Một âm thanh lạnh lùng phát ra từ Lục Lương Triết: “Cô còn thời gian 4 ngày để quyến rũ tôi, không cần gấp như vậy”.

Vừa dứt lời, anh liền rời khỏi phòng.

Lâm Mộng Phạn sợ rằng thời gian dài sẽ khiến anh thay đổi suy nghĩ, đột nhiên một ý tưởng lóe lên, cô hét toáng lên: “Á, sao trên giường anh lại có gián!”

Vừa mở cửa gương mặt Lục Lương Triết biến sắc, anh quay lại xem điều cô vừa hét có thật không, nhưng một đôi môi mềm trực tiếp đặt lên môi anh.

Nụ hôn mềm mại tựa như mùa xuân trong sa mạc, ngọt ngào đầu lưỡi, vừa giống như cây kem mát lạnh, lạnh buốt nhưng ngọt ngào, khiến con người ta không thể nhẫn nại muốn nuốt luôn vào, muốn xâm chiếm vừa không nỡ nuốt vào trong, chỉ đành liếm láp một chút cho thỏa mãn.



Lâm Mộng Phạn hai tay ôm cổ Lục Lương Triết, kéo anh gần cơ thể mình hơn. Hai tay Lục Lương Triết không tự chủ được ôm eo cô.

Khoảnh khắc này trong đầu Lục Lương Triết trống rỗng, căn bản không nghĩ được gì, chỉ có thể dựa theo bản năng, bị điều khiển như một con rối.

Hai con người bị vướng vào tình cảnh này, ngày càng gần gũi, dường như không thể tách rời.

Dưới ánh hoàng hôn, một đôi trai gái đang hôn nhau say đắm trong ánh nắng mặt trời.

Đột nhiên một cơn gió vu vơ thổi qua, làm cho Lục Lương Triết lấy lại tỉnh táo.

Anh ghét phải đẩy Lâm Mộng Phạn ra.

“Cái sự thông minh cô ở đây khiến cô thật rẻ mạt. Chuyện hôm nay, còn lặp lại lần nào nữa thì lập tức cút khỏi nhà tôi!” Tuy thái độ của Lục Lương Triết rất tệ, nhưng đây là lần đầu tiên anh nóng nảy như vậy.

Nhưng Lâm Mộng Phạn vẫn không có gì lo lắng: “Chuyện ngày hôm nay, xem như đã đi quá sự cho phép của anh rồi, vì thế tôi không nghĩ mình rẻ tiền. Nhưng mà.” Lâm Mộng Phạn liếc nhìn xuống vài nơi quan trọng của Lương Triết, cười ẩn ý: “Tôi không nghĩ Sếp Lục sẽ im lặng thế này, phải không?”

“Mau biến đi cho khuất mắt tôi!” Lục Lương Triết quát lên giận dữ, bởi vì cậu nhỏ của anh dưới lớp vải quần mỏng đã chào cờ, muốn che lại cũng không che được nữa.

Lâm Mộng Phạn cảm thấy bản thân đã đạt được mục đích, liền biến mất trước mặt anh. “Cờ đến tay ai người nấy phất” không đơn giản chỉ đàn ông, phụ nữ thông minh vốn luôn biết giới hạn, nếu đi quá giới hạn sẽ khiến mọi việc đi theo chiều hướng xấu hơn.

Gáo nước lạnh dội lên thân thể Lục Lương Triết vẫn không dập tắt ngọn lửa trong lòng anh. Anh bực bội đầm một cú mạnh lên tường, người phụ nữ này, thực sự khiến người ta nổi cáu, càng khiến anh tự làm bản thân khó chịu hơn, anh rõ ràng có phản ứng với chút tình của người phụ nữ này.

So với con gián, ít ra còn có phản ứng với người phụ nữ đáng ghét này, chuyện này so với việc để anh ăn con gián còn khiến anh khó chịu hơn. Một người đàn ông bình thường, chủ động đưa mỹ nhân lên giường là chuyện bình thường không có gì lạ, nhưng đối với người đàn ông này mà nói, điều này thực sự không bình thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.