Lục Tư Hàm vừa rời đi, bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng trở lại, cô không dám quay đầu lại, chỉ im lặng chờ đợi lông tố từ người đàn ông phía sau sắp kéo đến.
Mỗi giây chờ đợi trôi qua như dày vò cô, cũng chẳng rõ bao lâu rồi, một âm thanh lạnh lùng phát ra từ phía sau: “Trở về phòng!”.
Không hỏi gì nhiều, Lâm Mộng Phạn theo Lục Lương Triết quay trở về phòng
Lục Lương Triết nới lỏng cà vạt, hỏi: “Cô muốn biết về tôi lắm à?”
“Ừm!” Lâm Mộng Phạn khẽ gật đầu, trả lời thành thật
Nghe xong, Lục Lương Triết nhướn mày: “Muốn biết gì về tôi ư? Hay là cô yêu tôi rồi”
“Điều này không thể nào!”
“Tốt nhất là không nên yêu tôi, đừng trách tôi không cảnh báo cô trước, sự tò mò của cô có thể giết chết chính bản thân cô đấy, nếu không muốn bị dày vò sau khi kết hôn với tôi, tốt nhất cô hãy từ bỏ ý định tìm hiểu con người tôi đi” Lục Lương Triết cởi áo khoác quăng lên ghế sofa.
“Anh quả tự mình đa tình rồi, ai mà chẳng có lòng tò mò, điều này với việc yêu một người là hai việc hoàn toàn khác. Huống hồ chuyện tình cảm tương lai đâu ai nói trước được, nói không chừng chính anh lại yêu tôi trước thì sao?” Lâm Mộng Phạn khẽ nhếch môi.
Nụ cười mỉa mai của Lục Lương Triết giống như vừa nghe được câu chuyện cười
nhạt nhẽo.
“Tôi sẽ yêu cô? Ồ! Thật không biết cô làm sao có thể tự tin kiêu ngạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-tong-tai-mua-duoc/3418105/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.