Vân Kỳ giật mình tỉnh dậy, cô nghe tiếng động bên ngoài nên tò mò chạy ra xem thử. Nhìn thấy vài người khiêng kiệu đang đứng trước cửa nhà mình thì không khỏi ngơ ngác.
- Bọn họ.... đang làm gì vậy???
Ánh trăng sáng trên bầu trời lúc này bị đám mây che khuất, khiến cho khung cảnh bên dưới trở nên tối mù không thể nhìn thấy.
Đến lúc những người khiêng kiệu chuẩn bị bước đi thì phát hiện kiệu không nhấc lên nổi, ai nấy đều lúng túng quay sang nhìn nhau rồi cùng nhìn vào phía trong nhà dường như đang chờ đợi thứ gì đó.
Ở trong nhà, Vân Kỳ bị thứ gì đó đánh ngất nên ngã vào lòng ai đó. Đối phương đỡ cô vào lòng rồi bắt đầu đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mà lẩm bẩm.
- Thật to gan, ngay cả người của ta mà cũng dám cướp!
Nói xong, đối phương hôn lên trán cô một cái rồi tự tay đeo cho cô một chiếc vòng tay bằng bạc được chế tạo riêng. Hoa văn chạm nổi trên chiếc vòng là những vảy rắn tinh xảo, trông giống như một con rắn nhỏ cuộn tròn lại ở cổ tay Vân Kỳ, đôi mắt là viên ngọc màu hổ phách phát ra chút ánh sáng vàng.
Đám mây bên ngoài nhanh chóng tản ra, ánh trăng sáng trở lại như bình thường, những người khiêng kiệu vừa rồi vốn dĩ còn không nhấc lên nổi. Thế mà bây giờ lại có thể nhấc lên rất nhẹ nhàng, bọn họ bối rối không biết hiện tượng này là gì.
Dì Mai nhìn thấy đám người khiêng kiệu đã rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-thuy-than/3710057/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.