Sau khi đi qua hết những căn nhà trong làng chỉ còn mỗi hai căn nhà ở phía cuối làng, dì Mai nhìn thấy đám người khiêng kiệu đang đi về phía căn nhà mình thì không khỏi run rẩy. Bà không dám chớp mắt vì sợ sẽ không nhịn được mà gục xuống đất.
"Cầu xin ông trời, mẹ ơi, Mộng Kỳ! Xin hãy phù hộ Vân Kỳ thoát khỏi kiếp nạn này.."
Dì Mai thầm cầu nguyện trong lòng không ngừng, đám người càng lúc càng đến gần rồi bắt đầu dừng lại. Khoảnh khắc này, dì Mai càng không dám thở mạnh, bà hồi hộp chờ đợi kết quả.
Ở trong nhà, Vân Kỳ đang ngủ say không có dấu hiệu bị đánh thức bởi tiếng động bên ngoài. Khuôn mặt cô ướt đẫm mồ hôi nhễ nhại như đang trải qua chuyện gì đó, sắc mặt trở nên trắng bệt không chút sức sống.
Vân Kỳ nằm mơ một giấc mộng lạ, trong giấc mơ cô lại nhìn thấy chiếc kiệu hoa hơi cũ kĩ và đám người kia. Trên người bọn họ mặc một bộ đồ đỏ thẫm, cơn gió lạnh thổi qua khiến cho bụi và lá khô bay tán loạn khắp nơi.
Cô dụi mắt để nhìn kỹ lại, lần này cô lại không nhìn thấy đám người kia đâu nữa, ở phía xa xa có bóng dáng ai đó thoắt ẩn thoắt hiện. Vân Kỳ không nhìn thấy rõ nên định đi theo xem rốt cuộc đó là gì, đúng lúc này đột nhiên có ai đó nắm tay cô kéo lại. Nhiệt độ ở tay lạnh không có chút hơi ấm doạ Vân Kỳ giật mình liền hất tay ra.
- Là ai???
Đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-thuy-than/3710056/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.