Dọc theo đường đi, anh tôi không khỏi ghen tị: “Em xem cậu họ Long này, nhìn không biết xấu hổ, u ám, lại còn có người đẹp hiến thân vô điều kiện! Hừ, xem ra đàn ông vẫn phải có quyền thế!”
“… Anh hy vọng vậy à?” Tôi hỏi.
“Ngưỡng mộ mà, nếu có người giúp việc thế này, anh cũng có thể bắn mà không lo trách nhiệm, vấn đề ở chỗ lỡ có thai thì phải chịu trách nhiệm! Anh thà rằng không được bắn, cũng không bị phụ nữ trói buộc!” Anh tôi cười nói: “Anh không giống với cậu họ Long, người ta núp trong nhà xưng vương xưng bá, anh còn phải lăn lộn ngoài xã hội, không dám vô pháp vô thiên như vậy.”
Anh biết thì tốt! Tôi lén liếc nhìn anh.
Mạnh Huyên bĩu môi nói: “Đế Quân của chúng tôi cũng có thể có rất nhiều phi tần, nhưng Đế Quân chỉ có một vợ, thật tuyệt khi được cống hiến!”
“Còn phải nói à, có thể tìm được một cô gái tốt như Lan Lăng ở đâu! Khuôn mặt đẹp, dáng người đẹp, tính tình tốt, có thể nấu ăn, không tham lam, không ham chơi, không đàm tiếu! Cô có thể tìm ra chỗ nào ở Lan Lăng là không tốt không? Cô ấy có mọi thứ mà đàn ông thích! Anh ta còn điều gì chưa hài lòng? Còn muốn tìm tình nhân sao? Nhà ngoại chúng tôi sẽ không đồng ý!” Anh tôi khịt mũi.
“Cái gì mà tình nhân chứ?” Mạnh Huyên mỉm cười: “Chỉ cần Đế Quân chỉ tay, hầu hết các cung nữ đều sẵn sàng phục vụ vô điều kiện. Có thể được ngài yêu thương, đó chính là phúc khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267249/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.