Giang Lãnh bị kinh động sao? Có vẻ như chấp niệm của cô gái này không hề nhỏ.
“Đế Quân mời Nguyệt Lão đến hỏi, Nguyệt Lão cười nói: “Kiếp trước định duyên cho kiếp này.” Sau đó Đế Quân để cho anh Thất tự mình giải quyết, miễn đừng phá vỡ quy tắc của Đài Âu Vong.”
Phụt...Loại phương pháp xử lý này thực sự rất Giang Lãnh.
Tôi có thể tưởng tượng ra biểu cảm của anh khi anh nói điều này.
Hẳn là giọng điệu lười biếng mà sắc bén nhìn chằm chằm anh Thất, để anh ta xử lý món nợ tự mình tạo ra.
“Sau này anh Thất giữ cô ấy lại và không để cô ấy tiến vào vòng luân hồi nữa.” Mạnh Huyên cười nói: “Tất cả đều là chuyện một ngàn năm trước rồi.”
Anh hai tôi không thể không phàn nàn: “Minh Phủ của các người thật nhàm chán làm sao? Hàng nghìn năm trước, mà bây giờ lại rất hào hứng khi nói về nó. Một tin đồn có thể kéo dài như vậy!”
“Thoạt nghe chán lắm! Ngày nào cũng thử đứng dưới Đài Âu Vong mà giao canh cho hồn ma, chớp mắt đã hơn nghìn năm trôi qua! Đôi khi có những hồn ma không vâng lời, thì còn có thể bắt nạt được chúng kiếm chút niềm vui, hehe.” Mạnh Huyên cười khúc khích.
“Mê Hồn Thang rốt cục có mùi vị gì? Lần trước tôi không uống...” Tôi không nhịn được hỏi.
“Ai bảo cô không uống! nhưng may là cô không uống...Nếu như uống vào mà vô tình quên mất Đế Quân, thế thì phải làm sao? Liệu chúng ta có bị quét sạch thành đống tro tàn không...” Cô ấy thì thầm với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267250/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.