Chúng tôi trong quấn quýt si mê, dường như đã quên đi thời gian và năm tháng, nhưng chung quy vẫn phải tỉnh dậy đối mặt với chuyện nhân tình thế thái.
Anh là tôn thần có nhiệm vụ phải làm, nhất định phải trở về vị trí cũ giải quyết những việc nên làm, cho dù đã có vợ thì cũng không thể chậm trễ chuyện chính, hơn nữa càng không thể tiết lộ thiên cơ.
Những lời này nói ra có vẻ đầy mùi bói toán mê tín, nhưng đó là sự thật.
Có một số việc có lẽ anh biết, có lẽ anh có thể cảm nhận được, nhưng anh không thể bởi vì mình là thần mà có thể tùy ý giúp một người phàm nghịch thiên sửa mệnh.
Tôi thà rằng cái gì anh cũng không nói, cái gì anh cũng không làm.
Anh có thể che chở cho tôi và đứa trẻ là tôi đã rất thỏa mãn rồi.
Đi ra từ Thanh Tịnh Cực Lạc Thiên thì chúng tôi vẫn còn đang ở dưới hành lang.
Một tia nắng ban mai lóe lên ở phía chân trời, sương mờ trong chốn núi rừng đã phai nhạt bớt, tiếng chim muông và hương thơm cây cỏ, gió mát thổi qua mặt, đây mới là phong cảnh chốn nhân gian.
Anh càng lúc càng không muốn xoay người rời đi, điều này khiến tôi thoáng thấy bất an.
Hôn anh liên tục cũng không thể làm dịu đi sự bồn chồn của anh, chúng tôi...chúng tôi mỗi đêm gần như đều ân ái, anh còn không thỏa mãn sao?
“...Tôn Thần Thái Nhất phái một tiểu đồng tới giúp ta, ta có thể rảnh rỗi hơn một chút.” Anh cười hôn tôi lần cuối.
“Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267240/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.