Biển hoa đỏ thẫm như máu mơ hồ như không có thực, những ngọn núi khổng lồ màu đen phía xa xôi nối trời và đất.
“Ta nghĩ mãi cũng chẳng nghĩ ra được cảnh đẹp tới mức như thế, ta luôn cảm thấy dù phong cảnh có đẹp hơn nữa cũng sẽ khiến người ta không còn hứng thú…Có lẽ là do đạo hạnh của ta quá nông, không có cách nào giống như mấy ông lão kia, trong lồng ngực là trời đất trăng sao, ngồi thiền mấy trăm năm cũng có thể say sưa hứng thú như vậy.” Giang Lãnh cười tự giễu.
“...Thật ra nhân gian có rất nhiều cảnh đẹp, chỉ vì anh vốn đã thấy nhàm chán nên nhìn cái gì cũng không hứng thú nổi thôi.” Tôi chậm rãi đi theo phía sau anh, lướt qua từng đóa hoa mạn đà la rực rỡ kiều diễm vô ngần.
“Ba ngàn năm lại thay thế một lần, nhiệm kỳ của ta chỉ còn có mấy trăm năm, hứng thú sao? Chờ ta trút bỏ được phần trọng trách này rồi nói sau...”
Anh đột nhiên dừng bước, xoay người lại.
Tôi đi theo ngay phía sau anh, chỉ cách anh trong gang tấc, anh chỉ cần khoát tay lên là có thể ôm tôi vào trong lòng.
Nhưng...giờ bụng của tôi đã có thể đụng vào người anh, cho nên anh chỉ có thể kéo tay tôi, hạ mắt nhìn tôi.
“...Lan Lăng, nếu như không có gì để quyến luyến, mấy trăm năm có lẽ sẽ trôi qua rất nhanh, nhưng nếu có nhớ nhung thì một ngày cũng cảm thấy gian nan.” Anh nhẹ nhàng thở dài.
Những lời này dù anh không nói thì tôi cũng có thể mơ hồ cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267239/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.