Đôi khi anh trai tôi thực sự làm cho người ta vừa yêu vừa hận khi anh ấy nói chuyện, anh ấy luôn nói trúng tim đen và phóng đại những suy nghĩ mà tôi muốn che giấu lên không biết bao nhiêu lần.
Nhưng anh trai tôi có thể nắm bắt được một mức độ khác, Giang Lãnh không có khách khí với anh ấy.
Nếu nghĩ kỹ lại, anh trai tôi không nói chuyện nhiều với Giang Lãnh. Hầu hết thời gian, anh ấy chỉ bàn luận. Nhưng thỉnh thoảng, bày ra một đoạn văn dù có chút khiêu khích hay dạy dỗ, Giang Lãnh cũng không bao giờ nổi giận. Thậm chí sẽ cho chút mặt mũi trả lời một tiếng “ừm”.
Tính theo cách này, anh trai tôi là một nhân vật vênh váo, người có thể dạy dỗ Giang Lãnh, tôi đoán đó là những nhà lãnh đạo như Tử Vi đại đế và Thanh Hoa đại đế, phải không?
Từ Bảo Trân đã hôn mê, cô ta rõ ràng là một cô chủ cao quý lại lưu lạc rơi vào tình trạng như bây giờ, đúng là làm người ta cảm thấy vừa túc giận vừa bất đắc dĩ vì cô ta.
Lúc tôi xem xét ngôi nhà cho Lâm Thừa Dũng, cô ta đi tới cửa hung hăng đánh tôi, không chỉ nói ra những lời không hay, còn xấu xa, để cho tính tình hống hách sớm muộn gì cũng xảy ra.
Sau đó ở tòa Hải Yến, tôi đã nhiều lần nói rằng không nên đi thang máy và không đi thang máy khi có tình huống bất thường là lẽ thường, nhưng cô ta không chỉ không nghe và nói rằng tôi muốn hại cô ta bị quỷ giết chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267191/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.