Hẻm Guá Phụ trong đêm khuya vẫn bộ dạng đó, trong căn nhà cũ nát đang phát đèn màu đỏ mờ ảo.
Không khí ngột ngạt trong con hẻm chật hẹp, thoang thoảng hơi thở nhẹ nhàng lúc có lúc không trong không khí.
Giống như có người thủ thỉ trong gió đêm, xúi giục người ta bước vào cửa nhà thấp bé nguy hiểm.
Những người phụ nữ đó vẫn đứng trước cửa căn nhà cũ nát, nửa gương mặt ẩn trong bóng tối, nhả khói thuốc ra, đưa móng tay được sơn màu đỏ tươi ra nói gia trả giá với người qua lại.
Tôi dìu anh của tôi đi vào trong, một người phụ nữ đưa tay ra kéo tay nải túi xách của tôi, cười nói: “Đến chỗ này của tôi, bao trị trăm bệnh bó…”
“Buông ra!” Tôi chau mày hô lên một tiếng.
Người phụ nữ đó bất mãn mà buông tay ra.
Cảnh tượng đó rất hay gặp.
Khi đi ngang qua tòa nhà tôi từng bị bắt, ánh sáng đỏ xuyên qua cửa sổ hẹp, không biết lại là người ma ở đâu đến.
Cái sân trống nhỏ của Trình Ôn Diệu đã che cánh cửa cũ nát, tôi còn chưa vô trong, đã nghe được âm thanh xào bài mạc chược.
“Đáng ghét quá, tiền đã bị ông thắng hết rồi! Không đánh nữa không đánh nữa, cũng không biết chừa lại một ít tiền tiêu vặt cho tôi nữa!” Tiếng cười mắng lớn của một người phụ nữ.
Tiếng cười phóng đãng của Trình Ôn Diệu truyền lại: “Không sao, không có tiền cũng đừng căng thẳng, chỉ cần tối nay bà ở lại, thì coi như đã trả tiền thôi.”
Cả mặt tôi tối lại, Trình Ôn Diệu rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267192/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.