Đây là chỗ nào vậy nhỉ? Tôi đi đến chỗ bụi hoa, thấy đám hoa này với loại mọc ở bên bờ Hoàng Tuyền giống nhau y đúc, lẽ nào nơi này cũng là địa phủ U Minh?
“Chỗ này cũng không phải, bên ngoài là hư vô hỗn độn, cần phải xem xem em muốn đến chỗ nào.” Giang Lãnh khoanh tay trước ngực đứng sau lưng tôi, giọng nói nghe ra có phần gay gắt và có cả chất vấn nữa: “Trước tiên thì chưa vội nói chuyện này, Mộ Lan Lăng, quần áo của em là sao thế kia?”
…Anh không có mắt à?
Mặt trước thì bị xé rách, mặt sau thì cũng bị Mộc Thiên Hành xé rách thành một cái lỗ hổng rồi, trước sau đều có gió lùa, mà ban nãy tôi còn phải đứng trong nước nữa, trông nhếch nhác thảm hại hệt như dân chạy nạn luôn ấy.
“Em có cái để mà đắp vào người là đã cảm tạ trời đất lắm rồi đấy, rách thì rách tí thôi có sao đâu…” Tôi cuống quýt nói qua loa cho xong chuyện.
Giang Lãnh hừ lạnh một tiếng, kéo tôi đi vào một toàn nhà ba tầng không biết từ đâu hiện ra, ra bên trong thì…ngoài những vật cơ bản thiết yêu thì chẳng còn gì khác cả.
“Làm gì có thời gian mà dựng lại hết từng thứ một, làm bừa lấy tạm cái vỏ bọc thôi, hơn nữa trong nhà em, ta cũng chỉ nhớ được không gian trong phòng em.”
Tôi lẳng lặng không nói gì, ít ra anh cũng phải nhớ được gối đầu với chăn mền của tôi chứ? Anh coi anh chỉ nhớ được có mỗi cái ga giường kìa…
Chỉ có nước lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267174/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.