Giang Lãnh dường như không nghe thấy, với một thái độ lạnh như băng, hết lần này đến lần khác đánh giết hủy diệt.
Tôi muốn chạy đến đó, một luồng gió kiếm thổi qua mặt của tôi, may mắn là Mộc Thiên Hành đã kịp thời kéo tôi lùi về phía sau.
“…Anh ta là ai?” Mộc Thiên Hành nhìn Giang Lãnh bằng ánh mắt nặng nề, mỗi phần xương trên cơ thể đều ở trong trạng thái cảnh giác.
Tổ tông nhỏ trong bụng dường như cảm nhận được điều gì đó, cứ đập thình thịch, khiến lòng tôi vô cùng lo lắng, ngũ tạng đều như đang bị thiêu đốt.
“Anh ấy là...tôi…” Tôi liếc mắt nhìn Giang Lãnh phía xa, trong lòng cảm thấy có chút bất lực và tuyệt vọng.
Tôi làm sao khuyên giải được anh đây? Cho dù cố gắng hết sức đưa tay ra, cũng không có cách nào có thể chạm vào cánh tay của anh.
Giang Lãnh mặt lạnh như băng, anh đứng trên tảng đá lớn, nhìn xuống từng thi thể ngã xuống.
Trong mắt phản chiếu lửa nghiệp đỏ, thuộc hạ của anh chém đứt lần lượt từng linh hồn sống.
Mộc Thiên Hành đột nhiên chuyển động.
Tôi không biết pháp lực của Vu Vương như thế nào, theo truyền thuyết thì Vu Vương là phàm nhân gần gũi nhất với các vị thần, anh ta không sợ bị Giang Lãnh lỡ tay làm bị thương sao?
Vu Vương xuất hiện trước mặt những người luyện thi đang sợ hãi đó, anh ta che chắn cho vài phụ nữ đang ôm con. Anh ta ở trên mặt đất tạo ra một vết nứt, xuyền xích của Giang Lãnh khóa chặt cổ của những người đó lại, gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267173/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.