Vốn tôi đã oán giận anh, bây giờ lại càng oán giận hơn.
Từ khi trở về từ chỗ bà cụ Ô, trên đường đi tôi chẳng nói với anh câu nào, nói chuyện với anh còn bị nghĩ là kẻ tâm thần thì tội gì phải khổ chứ! Gân phố Văn Hóa có một công viên lớn, trong lòng tôi đang rất buồn bực, một mình bước vào trong công viên muốn thư giãn một chút.
Dừng chân ngay cạnh mép hồ nhỏ, ngẩn người nhìn khối băng bên hồ.
Tôi phải đấu tranh thế nào đây? Cãi nhau một trận với anh, sau đó lại bị anh giơ tay trói chặt, một tháng sau sẽ làm thế nào.
Hay là mỗi ngày khóc thúc thích xin anh buông tha đứa trẻ, đừng quan tâm pháp trận kia nữa...
Nhưng khi pháp trận sụp đổ, người trong vòng âm dương đứng mũi chịu sào.
Bởi gần như mỗi ngày, chúng tôi đều gặp quy, người nhà của tôi và đứa bé cũng sẽ hoàn toàn không thể may mắn thoát khỏi.
Đó chính là đường chết, với sức mạnh như kiến của tôi thì không còn con đường thứ hai, huống chi Giang Lãnh dùng cách này nhẫm đem pháp lực của mình để lên người "dương gian"
để phá vỡ tà khí tập trung ở âm phủ.
Pháp lực trời sinh càng tỉnh khiết, mạnh hơn nhiều so với tu luyện muộn.
Dù có bao nhiêu pháp sư xuất lực cũng không thể sánh bằng sức mạnh đó.
Tim tôi loạn cồn cào, nhìn mặt sóng lăn tăn càng khó ổn định tâm trạng.
"Cô gái à, cô đứng đây làm gì vậy?"
Một ông lão mang theo một chiếc ghế dài và dụng cụ câu cá nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267091/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.