Tin hay không ư? Cho dù có tin hay không thì có gì khác biệt chứ? Chẳng phải kết quả đều như nhau sao? Giang Lãnh nắm lấy bả vai của tôi, trầm giọng nói: "Nếu như em tin anh thì đừng khóc vì chuyện này nữa.
Em cứ yên tâm chờ đợi, anh nhất định sẽ cho em một đáp án."
"Đáp án gì chứ, là tốt hay không tốt?"
"...Ta không thể nói trước được."
Anh giơ tay chạm vào tim tôi, nói: "Em đừng quên, ta đã để lại cho em một huyết chú ở trong này, sau này...Em sẽ biết thôi"
"Được"
Tôi gật gật đầu, tuy rằng trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng cuối cùng vân lựa chọn tin tưởng anh.
Tôi đã từng tới văn phòng của Lâm Thừa Dũng một lần.
Lần trước là được mấy người mặc tây trang màu đen đưa lên bằng thang máy chuyên dụng, thế nhưng lần này chỉ có một mình tôi tới trước quầy lễ tân.
Hai cô gái ở quầy lễ tân mỉm cười hỏi tôi: "Xin chào, xin hỏi cô muốn tìm ai? Cô có hẹn trước chưa ạ?"
"Tôi muốn tìm Lâm Thừa Dũng, không có hẹn trước."
"Tổng...Tổng giám đốc Lâm?"
Gô gái ở quầy lễ tân cười có chút cứng ngắc: "Thật ngại quá, nếu như không có hẹn trước thì không thể gặp tổng giám đốc Lâm được, có lẽ tôi có thể giúp cô chuyển lòi tới thư ký của tổng giám đốc hỏi thử xem sao?"
Phiền phức vậy sao? Quả nhiên là tùy tiện tìm đến không thể gặp được người.
"Không cần đâu, có thể cho tôi mượn sạc điện thoại không?"
Tôi lấy chiếc điện thoại chuyên dụng mà Lâm Thừa Dũng đưa cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267092/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.