Mấy chuyện xấu xa của cô từ lúc nhỏ đều đã bị bà nội kể tuốt tuồn tuột ra hết cho thiên hạ nghe.
“Bé Song đó mà, tính tình không được tốt lắm, không biết cách nói chuyện, cũng không biết cách dỗ dành người khác vui, là một con bé đầu đất điển hình, miệng cũng không ngọt, chịu uất ức gì là thích một mình chịu đựng, ăn mềm không ăn cứng, Dung Thành à, cháu là chồng của nó, hãy bao dung rộng lượng với nó một chút nhé.”
Còn chưa yên tâm, Tô Ái Lan bèn dặn dò.
Không ngờ là, con bé ngốc nghếch năm nào mặt còn dính đầy bùn đất mới đó một cái chớp mắt thôi đã lớn như thế này rồi, đã kết hôn, lập gia đình rồi.
Nhưng mà chỉ vừa nghĩ như thế thôi là bà liền cảm thấy có chút bi thương, bà đã già rôi, mà nhóc con cũng đã lớn.
“Được ạ” Khuôn mặt của Hoắc Dung Thành trầm lắng, ánh mắt mập mờ.
“Còn nữa, nếu con bé mà dám nhõng nhẽo đủ điều thì cháu cứ mách với bà, bà sẽ thay trời hành đạo giúp cháu.”
Hoắc Dung Thành cong môi: “Vâng”
“Bà nội, sao bà lại đứng về phe người ngoài thế, còn giúp người ta bắt nạt cháu gái mình?” Tô Tú Song hầm hừ cau mày nói.
“Người ngoài? Trong phòng này có ai là người ngoài đâu chứ? Cháu là cháu gái của bà, Dung Thành là cháu trai của bà, Diệc Phong cũng thế, đều là những người thân trong nhà cả” Tô Ái Lan giả bộ tức giận nói: “Bây giờ đã kết hôn với người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/2433921/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.