Cơ thể đột nhiên mất thăng bằng, Tô Tú Song lập tức hoảng sợ, sau khi hồi hồn trở lại thì hai tay vô thức ôm lấy cổ anh, giận dữ hỏi: “Anh làm gì đấy!”
“Làm em đấy!”
Hoắc Dung Thành âm trầm nhìn cô một cái.
“Đồ lưu manh! Không biết xấu hổi Thả tôi xuống ngay!” Tô Tú Song tức giận không ngừng cựa quậy làm loạn trong cái ôm của anh.
“Động đậy thêm chút nữa là tôi ném em đi luôn đấy” Hoắc Dung Thành thấp giọng cảnh cáo.
“Ném thì cứ ném đi, anh nghĩ ai sợ ai? Ai mà không dám ném sẽ làm đồ khốn thối tha!”
Trong nháy mắt, mây mù giăng lối đã giăng kín khuôn mặt của Hoắc Dung Thành, giống như chuẩn bị có một trận mưa giông bão táp ập vào biển đông.
Mắt thấy một trận mưa máu chuẩn bị xảy ra, Cố Hàn liền đi lên phía trước, nhẹ giọng nói: “Mợ hai à, chuyện này cũng có liên quan đến mợ đấy”
“Gó liên quan đến tôi? Chuyện gì thế?” Tô Tú Song khó hiểu hỏi lại.
“Đi rồi thì mợ sẽ biết thôi”
Tô Tú Song không nói gì nữa, cũng không lại cựa quậy, tùy ý để cho Hoắc Dung Thành ôm lấy, rời khỏi bệnh viện, đi lên chiếc xe sang chảnh.
Chiếc xe bon bon trên đường.
Một tiếng sau, chiếc xe dùng lại ở trước một căn biệt thự ba tâng.
Tô Tú Song được Hoắc Dung Thành ôm vào một lần nữa.
“Tôi bị thương ở trên đầu, không phải là ở chân đâu, có thể tự mình đi được, anh thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/2433919/chuong-550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.