Chương trước
Chương sau
Ánh mắt cô hơi nâng lên, rơi xuống tay của người đàn ông kia, hơi cảm thấy có chút bị mê hoặc.

Động tác gọt táo của anh vừa cao quý vừa ưu nhã, vỏ táo được gọt thành sợi dài, ở giữa không hề bị đứt đoạn, như đang thực hành một tác phẩm nghệ thuật, gọt được một cách vô cùng dễ nhìn, vô cùng xinh đẹp.

Cô ấy vậy mà có thể nhìn anh chằm chằm đến thất thần.

Bầu không khí bên trong phòng bệnh không còn lạnh lếo như lúc Hoắc Dung Thành vừa xuất hiện nữa, nhẹ nhàng đi không ít.

Đa số đều là do Tô Ái Lan hỏi, Hoắc Dung Thành trả lời.

“Này, rốt cuộc thì anh hai của tôi đang bị cái gì thế?” Hoắc Diệc Phong khẽ khều khều bả vai của Tô Tú Song: “Lớn như thế này rồi, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy anh hai gọt táo đấy nhé.

Tô Tú Song liếc anh ta một cái rồi không thèm quay đầu lại nữa, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Hoắc Dung Thành.

“Đừng trông bề ngoài bé Song nhẻ bé dịu dàng như thế, thật ra lúc còn nhỏ ấy à, vừa nghịch vừa lì” Tô Ái Lan dịu dàng cười với Hoắc Dung Thành, kể chuyện xấu lúc nhỏ cho anh nghe: “Bà vẫn còn nhớ, trong sách giáo khoa tiểu học có một đoạn văn về dục tốc bất đạt, kể về một người nông dân vì muốn để lúa nhà mình nhanh dài hơn nên đã nhổ hết lúa lên để trông nó có vẻ dài hơn, thế là lúc nó đi học về đi qua chỗ trồng rau quả liền nhổ hết rau củ của nhà người ta lên, nói là muốn cho đất tơi ra, giúp cây mau lớn.”

Môi mỏng của Hoắc Dung Thành hơi cong lên: “Vậy bà có đánh cô ấy không?”

“Đương nhiên là đánh chứ, sao lại không đánh cho được, bà tức đến mức đầu óc quay cuồng luông, đánh vào mông nó mấy cái”

“Không khóc sao?”

“Không khóc, tính tình nó mạnh mẽ, bởi vì không khóc nên bị bà đánh nhiều thêm mấy phát nữa”

Hoắc Dung Thành duỗi bả vai dài của mình ra, đưa táo qua.



Tô Ái Lan nhận lấy: “Lúc nhỏ, cứ đuổi theo làm loạn với bà miết thôi, nói là muốn lấy ba người chồng, một người chồng kiếm tiền cho nó, một chồng thì nấu cơm cho nó, còn một người nữa thì ngủ cùng nó”

Nghe xong lời này, Hoắc Dung Thành quay đầu lại.

Hai người bốn mắt chạm nhau.

Lúc này, khuôn mặt của Tô Tú Song vừa đỏ vừa lúng túng, ho khan hai tiếng, bất giác lại di chuyển ánh mắt mình qua chỗ khác.

“Không ngờ là em lại phong lưu đến thế” Hoắc Dung Thành nhẹ nhếch môi mỏng của mình lên, âm thanh trâm thấp nơi cổ họng.

“Ai mà chả có lúc này lúc kia chứ?”

Tô Tú Song thấp giọng, không phục giảo biện lại.

Nhìn thấy cô như thế, Hoắc Dung Thành lại tiếp tục nói: “Một tuổi thơ ngu ngốc như vậy, chẳng có mấy ai có được đâu.”

“mu ..”. Tô Tú Song âm thầm nghiến răng nghiến lợi, có chút nghẹn họng trợn trăng mắt lên.

Hoắc Diệc Phong đúng ở một bên còn sợ chuyện chưa đến hồi náo nhiệt, nhẹ đụng vai cô: “Không ngờ đó nha, chị sớm như thế đã trưởng thành và khao khát đến thế rồi, nhỏ như vậy đã muốn sở hữu tam cung lục viện rồi”

“Nín đi!”

Tô Tú Song hung hăng trợn mắt nhìn anh ta một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.