Chương trước
Chương sau
“Ngữ Cầm” Mộ An Bảo gật đầu, cũng miễn cưỡng chào hỏi lại, vẻ mặt sốt ruột nói: “Đến thư phòng đi”

Nửa đêm nửa hôm như thế này, có chuyện gì mà gấp như thế chứ?

Hạ Ngữ Cầm cau mày, trên mặt tràn ngập vẻ nghỉ ngờ.

Mộ An Bảo và Mộ Hải Hưng đi về phía thư phòng.

Chân trước hai người vừa mới rời đi thì chân sau đã truyền đến một tiếng bước chân nho nhỏ đẩy cửa ra.

“Đi vào đi, ba con vừa mới đến thư phòng rồi” Ánh mắt của Hạ Ngữ Cầm nhìn qua, giọng điệu không tốt nói.

Một giây sau, của được đẩy ra, Mộ Hạo Thiên thò cái đầu vào trong, khuôn mặt cười nịnh nọt: “Mẹ.”

“Tối nào cũng về muộn như thế, rốt cuộc con lêu lỏng ở bên ngoài cái gì thế?

Nếu như bị ba con nhìn thấy thì còn không đánh gãy chân con mới lạ” Hạ Ngữ Cầm lạnh mặt, thấp giọng trách mắng.

“Ai da, không phải là ba con chưa phát hiện ra sao?” Đi về phía bà, trên mặt Mộ Hạo Thiên tươi cười, hai tay đặt lên vai của Hạ Ngữ Cầm, nịnh nọt đấm lưng bóp vai cho bà: “Muộn như thế này rồi, ba con còn đến thư phòng làm cái gì vậy?”

Anh ta vừa mới bước xuống giường của Tần Du Du.

Không thể không nói, diễn viên đúng là có một mùi vị khác, cô ta lại biết nhảy múa, cơ thể mềm mại, lại có độ dẻo dai, đúng là không thể so sánh với những người phụ nữ bình thường khác.

Có thể chơi đủ loại tư thế khác nhau, hương vị đúng là quá thần kỳ, giống hệt với yêu tinh vậy, khiến cho anh ta hận không thể chết ở trên người cô ta luôn.

Vừa nghĩ đến đây là anh ta lại có cảm giác.



Ánh mắt của Mộ Hạo Thiên đục ngầu, có thể nhìn thấy nồng đậm tia tình dục, suy nghĩ bay lơ lửng về phương trời nào.

Trong thư phòng.

Hai người ngồi cách nhau qua một chiếc bàn trà, đối diện nhau.

“Anh cả, đây đúng không phải là tác phong thường ngày của anh, muộn thế này, tinh thần còn căng thẳng hoảng loạn như thế, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Mộ Hải Hưng thấp giọng hỏi.

“Tư Đồng bị dẫn đến cục cảnh sát rồi.

Mộ Hải Hưng cau mày: “Thằng bé vào cục cảnh sát, chỉ cần không phải chuyện gì lớn thì việc thả nó ra không phải là chuyện chỉ qua một câu nói của anh là được rồi hay sao?”

“Lần này vô cùng phức tạp, nó đắc tội đến Hoắc Dung Thành”

“Hoắc Dung Thành?” Mộ Hải Hưng gẩy gẩy điếu thuốc, mắt hơi híp lại, cẩn thận suy nghĩ lại một chút, là con trai thứ hai nhà họ Hoắc, cậu hai mà lúc trước đính hôn cùng Đan Nhan đó sao?”

Nghe thấy lời này thì Mộ An Bảo hơi sửng sốt: “Cậu biết cậu ta sao?”

“Có gặp mặt nhau ở nước Anh, đã từng chạm trán nhau.” Vừa nhắc đến Hoắc Dung Thành thì con giận của Mộ Hải Hưng lại dâng lên: “Vừa ngông cuồng vừa ngạo mạn, lúc còn ở Anh, tôi có đề nghị muốn mua cổ phiếu của công ty cậu ta, bị cậu ta thẳng thừng từ chối”

“Bây giờ cậu ta đang nắm chọn toàn bộ nhà họ Hoắc, nhấc chân một cái là có thể làm chấn động toàn thủ đô, địa vị vô pháp vô thiên như thế, có thể không ngông cuồng được sao?”

“Anh nói đi, tại sao Tư Đồng lại đắc tội đến cậu ta?”

Mộ An Bảo thở dài một tiếng: “Sau khi Đan Nhan bị từ hôn thì cả ngày rửa mặt bằng nước mắt, không vực dậy được tinh thần, mà từ nhỏ Tư Đồng đã thương yêu con bé, điều này cậu cũng biết đây”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.