“Sau đó thì sao?”
“Tư Đồng không nhịn được, muốn chuốc giận thay cho con bé, lần đầu tiên thì bắt cóc vợ của Hoắc Dung Thành, bị Hoắc Dung Thành đánh đến mức bị hủy dung, tôi dạy dỗ nó một phen, ai biết được nó lại nhanh quên như thế, nhớ đến việc tốt chứ không nhớ được chuyện xấu, lần này gan lớn đến lật trời, lại dám đi tìm người tông chết vợ của cậu ta, còn muốn cố ý làm thành một sự cố giao thông bình thường, kết quả lại bị Hoắc Dung Thành nhận ra, cậu ta nổi giận lôi đình, trực tiếp đến nhà họ Mộ hỏi tội thằng bé”
“Cho dù tôi có nói, có cầu xin thế nào thì cậu ta cũng đều không buông ta, đánh Tư Đồng một trận, thậm chí còn đâm một nhát dao vào đùi phải thằng bé, lại còn cố ý dặn dò người của cục cảnh sát, lần này Tư Đồng, lành ít dữ nhiều”
“Ngu ngốc!” Sắc mặt Mộ Hải Hưng trầm xuống, mắng một tiếng: “Làm việc gì cũng phải sạch sẽ gọn gàng một chút, không được để lại dấu vết dù chỉ là một dấu chân muỗi, đặc biệt đối thủ còn lại là lại người sắc sảo như Hoắc Dung Thành nữa chứ.”
“Đến tôi cũng còn không phải là đối thủ của Hoắc Dung Thành, thằng bé có thể đấu lại nổi cậu ta được sao? Đúng là không biết trời cao đất dày, bây giờ chỉ còn có cậu là có thể cứu vớt được nó thôi”
Nghe xong, Mộ Hải Hưng rít một hơi thuốc: “Để tôi thử xem”
Mộ An Bảo bỗng thở hắt ra một hơi, tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/2433882/chuong-569.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.