Ngồi xuống dưới đất, Trương Tuyết Dung đập tay xuống sàn, khóc lóc long trời lở đất: “Bị đánh thành như thế rồi, trên còn bị dao đâm vào nữa, bị đưa vào tù rồi, Mộ An Bảo, nhà họ Mộ chỉ có mỗi nó là độc đỉnh thôi, nó chết rồi, nhà họ Mộ cũng sẽ bị tuyệt hậu!”
“Tôi đã năm lần bảy lượt cảnh cáo nó rồi, đừng đối đầu với Hoắc Dung Thành, đến lời của tôi mà nó còn nghe không lọt vào tai, nếu nó nghe lời thì có thể xảy ra chuyện ngày hôm nay sao, còn có thể trách ai? Còn không phải là tại bà thường ngày chiều hư nó sao”
Mộ An Bảo bị tiếng rống khóc của bà ta làm cho đau đầu, mở miệng giận dữ nói, cũng không thể trút hết được cơn giận dữ của mình.
“Chê tôi dạy con không nghiêm sao?
Nó là con trai tôi, lẽ nào không phải là con trai ông sao? Bây giờ nó bị làm cho thành ra như thế này, tôi cũng không sống nổi nữa, tôi sẽ đi chết cùng với nó!”
Nói xong lời này, bà ta bò lên lan can, muốn nhảy xuống dưới.
Mộ Đan Nhan nhanh tay lẹ mắt, vội vàng kéo giữ bà ta lại: “Mẹ, mẹ xuống đây đi, nguy hiểm lắm”
“Đủ rồi!” Mộ An Bảo rống lên một tiếng: “Bình tĩnh lại chút đi, đợi khi vệ sĩ rời đi rồi, tôi sẽ đến tìm Mộ Hải Hưng một chuyến”
Chân anh ta còn có con dao cắm vào, Hoắc Dung Thành lại nói những lời như thế kia, nếu như không nhanh chóng hành động thì chắc chắn anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-buong-binh-cua-tong-tai/2433886/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.