“Cố Học Võ.” Anh, anh vào đây muốn làm gì?
“Em không khóa cửa.” Cố Học Võ vẻ mặt vô tội: “Con người có ba cái vội.”
“Anh…” Cô cảm thấy thực may mắn vì đã sửa sang đàng hoàng rồi, bằng không cô thực sự hoài nghi ai đó cố ý.
Cô nhanh chóng vượt qua anh ra ngoài, bỗng trên lưng xuất hiện một bàntay, anh giam cô trong lòng, cúi đầu, trên mặt anh có chút thẹn thùng.
“Cắt chỉ xong là anh có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng. Tâm Uyển, nhớ là em đã nói sẽ theo anh về nhà đấy.”
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển nhìn thấy trong mắt tràn đầy chân tình, mím mím môi, gật đầu: “Em theo anh về nhà.”
“Cô gái ngoan.” Anh vỗ vỗ má cô, rồi buông lỏng tay: “Đi thôi.”
Kiều Tâm Uyển gật đầu, hai ngày này, Cố Học Võ có thể xuống giường, miệngvết thương cũng lành lại rất tốt. Không cần cô phải giúp đỡ như trướckia. Mấy ngày đầu, cô đều phải giúp anh chuẩn bị kem đánh răng, nước súc miệng, còn phải giúp anh rửa mặt. Thậm chí phải hầu hạ anh đi WC. Mấyngày đầu cô cũng xấu hổ, không biết phải làm sao. Sau này cứ làm mãithành quen. Có điều đến lúc cô quen rồi thì Cố Học Võ cũng khoẻ hơn,không cần cô giúp nữa.
Lúc Cố Học Võ rửa mặt xong đi ra, bác sĩvừa lúc đến gõ cửa. Phía sau có vài bác sĩ thực tập cùng y tá đi theo.Cắt chỉ xong, bác sĩ dặn dò một số lưu ý. Dù sao cũng là tổn thươngphổi, về sau phải tĩnh dưỡng cho tốt. Mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259247/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.