“Em… Em không có.” Kiều Tâm Uyển nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt thành quyền: “Em mệt rồi, ngủ đi.”
“Nếu em không đồng ý. Anh có thể…”
Nửa câu sau anh không nói, làm cho cô trừng to đôi mắt: “Cố Học Võ, anh điên rồi sao?”
Anh không muốn sống nữa sao? Anh còn bị thương đó.
“Em nghĩ đi đâu đó?” Cố Học Võ nhìn mặt cô, vẻ mặt có vài phần kinh ngạc:“Anh chỉ nói, em phải đồng ý với anh, chờ khi vết thương lành rồi, chúng ta lập tức kết hôn.”
“Anh, anh…” Gương mặt Kiều Tâm Uyển đỏ bừng bừng, xấu hổ nhìn Cố Học Võ: “Vừa nãy rõ ràng anh nói là muốn em đồng ý sau này, mỗi ngày đều giống như hôm nay.”
“Đúng vậy.” Cố Học Võ gật đầu, vẻ mặt đương nhiên: “Chúng ta kết hôn, không phải ngày nào cũng cùng nhau ngủ giống hôm nay sao?”
Kiều Tâm Uyển nghẹn một hơi trong cổ họng, ho không ra, nuốt không trôi, sắc mặt từ hồng chuyển xanh, từ xanh chuyển sang trắng bệch. Xấu hổ vạnphần. Trong lòng xác định chắc chắn rằng Cố Học Võ cố ý: “Anh, anh vôlại.”
“Vô lại? Chẳng phải chúng ta kết hôn, mỗi ngày đều ngủ cùng nhau sao?” Trong mắt Cố Học Võ hiện lên một chút nghiền ngẫm. Có lẽKiều Tâm Uyển không nhận ra vì cô tức giận mà gương mặt nhỏ nhắn ửnghồng rất xinh đẹp nhìn rất quyến rũ.
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển nghe không nổi nữa, anh nói cùng cô ngủ, tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Xoay người, xoay mặt sang bên kia, cô ngáp một cái: “Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259246/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.