“Không cần lo cho vết thương của anh.” Sáu ngày này, nhờ vào sự chăm sóc của cô cùng sự quantâm của đám anh em, vết thương của anh giờ đây đã gần lành hẳn. Anh nhìn chằm chằm gương mặt ửng đỏ của Kiều Tâm Uyển rồi nhẹ nhàng mở miệng:“Chẳng lẽ bây giờ em còn chưa tin anh?”
Kiều Tâm Uyển cúi đầu, có chút không được tự nhiên: “Em không có.”
“Nếu không có thì chờ anh khoẻ lại chúng ta lập tức kết hôn.”
Cố Học Võ nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, trong lòng đã bức bối muốn dẫn cô và con gái về Cố gia lắm rồi.
“Học Võ.” Kiều Tâm Uyển cắn môi, nội tâm có chút chần chờ: “Em, em thật ra em chưa chuẩn bị xong.”
“Chưa chuẩn bị xong cái gì?” Cố Học Võ nhìn cô, vẻ ung dung vốn có giờ biến đi đâu mất, chỉ còn là ánh mắt hơi buồn bực.
“Nói anh biết, em còn muốn chuẩn bị cái gì?”
“Học Võ.” Kiều Tâm Uyển đứng lên: “Em không biết. Em cảm thấy được có chútkhông chắc chắn, em cảm thấy chúng ta bây giờ, hình như có hơi vộivàng.”
“Vội?” Cố Học Võ nhíu mày, nhìn ánh mắt cô đầy do dự:“Phải như thế nào mới không vội? Đợi cho tới khi Bối Nhi biết đi biếtchạy thì mới không vội sao?”
“Đương nhiên không phải.” Kiều TâmUyển nói không nên lời, ngày đó, đồng ý với Cố Học Võ là bởi anh vì cômà bị thương, cô không có cách nào cự tuyệt. Nhưng mấy ngày nay tỉnh táo lại, trong lòng cô lại nổi lên một tia bất an, bất an đến kì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259245/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.