“Bối Nhi” Kiều TâmUyển hơi bất đắc dĩ nhìn Bối Nhi, cô ôm bé để bé quay sang nhìn Cố HọcVõ, giọng có vài phần dịu dàng: “Bối Nhi này, con xem, đây là ba con đó. Ba ba, ba ba.”
Bối Nhi liếc nhìn Cố Học Võ rồi lại nhanh chóngxoay qua, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào cổ Kiều Tâm Uyển. Bộ dạng kháng cựnhư vậy thật sự là Kiều Tâm Uyển không ngờ được, ngẩng đầu nhìn Cố HọcVõ, thần sắc có vài phần bất đắc dĩ.
“Con bé sợ người lạ, chắc phải cho con bé chút thời gian nữa.”
“Thôi bỏ đi.” Cố Học Võ lắc đầu, kỳ thật trong lòng anh cũng hết sức buồnbực, nhưng buồn bực cũng chẳng có tác dụng gì, con gái còn nhỏ, đến nóicũng chưa biết, anh chỉ có thể chờ con bé dần dần làm quen và thích ứngvới mình hơn: “Dù sao anh cũng ở đây, anh có thời gian từ từ đến với con bé.”
“Uhm.” Kiều Tâm Uyển đưa con gái cho dì Chu, cô nhìn Cố Học Võ: “Vết thương của anh chưa bình phục. Em đưa anh đi nghỉ, bác sĩ nóianh nhất định phải chú ý nghỉ ngơi.”
“Uhm.” Cố Học Võ cũng khôngmuốn cô nghĩ anh yếu ớt như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ khẩn trương của cônhư thế anh lại thấy rất thoải mái, ngoan ngoãn theo về phòng cô
Kế tiếp sẽ là thời gian anh làm thế nào thu phục trái tim con gái. Anhkhông tin anh ngày ngày ở bên Bối Nhi mà con bé vẫn không tiếp nhận anh? Vậy thì thật đúng là kỳ quái.
. . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . .
Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259248/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.