Kiều mẹ bị cảm xúcđột nhiên kích động của cô mà ngẩn ra, im lặng một lúc sau đó mới nhìncon gái: “Mẹ chẳng phải là vì lo cho con sao. Con nói muốn đi Đan Mạch,mẹ vì nhớ thương, lo lắng cho con mà mất ăn mất ngủ. Thực lòng mẹ vẫnmuốn con ở lại Bắc Đô, nhưng mẹ càng mong con được hạnh phúc hơn.”
“Mẹ.” Kiều Tâm Uyển không biết sự tùy hứng của cô lại làm cho mẹ phải suy tưlo lắng như vậy, cô cúi đầu, có chút gượng gạo: “Mẹ, mẹ không cần nóinữa đâu. Con sẽ không đi Đan Mạch nữa, sau này con sẽ luôn ở nhà, khôngđi đâu nữa.”
“Tâm Uyển.” Kiều mẹ rất đỗi ngạc nhiên, nhưng vui mừng nhiều hơn: “Vậy, vậy con với Cố Học Võ?”
“Mẹ.” Kiều Tâm Uyển thật sự không muốn nghe đến cái tên kia: “Con với anh tachẳng có chuyện gì cả, mẹ không cần nghĩ nhiều. Con đi nghỉ đây.”
Lên lầu, cô muốn đi thăm Trầm Thành nhưng lại phát hiện sắc mặt mình quảthật không được tốt cho lắm, trong khoảng thời gian này cô không thể nào mà ngủ ngon được. Ngày nào cũng bị Cố Học Võ dày vò…
Dừng lại.Cô trừng mắt, ngăn bản thân không được tiếp tục nghĩ nữa. Bảy ngày kiakhông phải là do cô tự nguyện mà là bị Cố Học Võ ép buộc. Cô không muốn. Cô không hề bằng lòng.
Trong đầu lại hiện lên kí ức ngày hôm đó, lúc cô lặn xuống nước, cố ý giả bộ như cô xảy ra chuyện không hay. Anhliền ôm lấy cô, ôm rất chặt. Lúc ấy chỉ muốn đùa, dọa anh một chút, bâygiờ nhớ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259228/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.