Cấp tốc rời giường,cô vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, lúc đi ra liền nhìn thấy một bộ đồđược đặt trên sofa. Áo sơmi đen, quần dài trắng, kèm theo một đôi giàytrắng, phía trên còn có một cái áo khoác trắng. Đương nhiên, còn cả nộiy, tất cả đều vừa khít thân người nhỏ bé của cô. Khuôn mặt hơi nóng đỏ,cầm lấy quần áo nhanh chóng mặc vào, lúc mở cửa phòng thì thấy dì Chuđang bế Bối Nhi qua.
“Cô Kiều.”
Thấy dì Chu, Kiều Tâm Uyển cũng không biết phải tức giận hay phẫn nộ. Tâm tư xoay chuyển một vòng, chỉ còn lại cảm kích. Nếu không có dì Chu, bảy ngày này không biết BốiNhi sẽ khóc đến mức nào nữa.
Nhìn thấy sắc mặt kỳ lạ của cô, dìChu cũng không tức giận, bế Bối Nhi đặt vào tay cô: “Bối Nhi mấy ngàynay khỏe lắm, ăn ngon, ngủ ngoan. Đã tăng thêm bữa ăn dặm, mỗi ngày cóthể ăn hết hai chén rưỡi bột khuấy. Cô hai bên này sữa cũng nhiều nữa.Bối Nhi dường như rất thích cô ấy, cô ấy mà bế là Bối Nhi cười ngay.”
Bà nói hơi nhanh, nói một lèo là đủ hết mọi sinh hoạt thường ngày của BốiNhi trong mấy ngày nay, Kiều Tâm Uyển thản nhiên gật đầu, bế Bối Nhi,đúng rồi, mới bảy ngày mà dường như Bối Nhi đã lớn hơn rồi. khuôn mặtnhỏ nhắn hồng hào, nhìn khí sắc rất tốt.
Có thể thấy, con bé ở Cố gia được chăm sóc rất tốt. Nhìn thấy Kiều Tâm Uyển lại ngửi được mùihương trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bối Nhi liền cọ cọ lên người cô, không vì mấy ngày xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259227/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.