Nhìn thấy Kiều TâmUyển cùng với Trầm Thành anh anh em em, nhìn thấy hai người liếc mặt đưa tình, thấy Kiều Tâm Uyển đối với Trầm Thành tha thiết quan tâm, tronglòng anh vô cùng khó chịu. Tiến lên một bước, anh mới vừa vươn tay ra,muốn kéo Kiều Tâm Uyển đi thì lúc này cửa phòng bệnh lại mở ra. TốngThần Vân, Hồ Nhất Dân, Đỗ Lợi Tân lúc này đều tiến vào. Cố Học Võ dừngđộng tác lại, đứng sang một bên.
Trên tay Tống Thần Vân cầm mộtbó hoa, Hồ Nhất Dân mang đến một cái laptop, Đỗ Lợi Tân thì cầm theo một quyển sách. Nhìn thấy hai anh em nhà học Cố đều ở đây, bọn họ hơi sửngsốt một chút, rồi nhanh chóng buông đồ xuống. Trước hết chào hỏi haingười anh em này, sau đó mới nhìn về phía Trầm Thành.
“TrầmThành, cậu nói xem. Có phải bây giờ cậu đang chán muốn chết không? Anhmang laptop đến có phải vừa vặn giải quyết nhàm chán cho cậu không.”
Hồ Nhất Dân mở miệng trước, nhìn sang hai bên trừng mắt với hai người bêncạnh: “Nhìn hai người đó mà xem, thật chẳng có sáng tạo chút nào. Lạicòn tặng hoa nữa chứ. Buồn cười chết tôi mất thôi, cậu ta có phải là phụ nữ đâu cơ chứ.”
“Cậu đừng có mà ba hoa.” Tống Thần Vân vỗ bờ vai của anh ta một cái: “Cậu ta còn đang trong thời gian hồi phục nên dùngmáy tính sẽ không tốt.”
Ngày hôm qua không phải bác sĩ đã nói làbị chấn động não rồi sao mà còn mang máy tính đến, vậy không phải sẽ làm chậm quá trình phục hồi sao?
“Cho nên em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259229/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.