“Em đoán đi.” Vẻ mặtTrầm Thành cười yếu ớt. Kiều Tâm Uyển mở hộp ra, lại càng hoảng sợ.Trong hộp là một số viên kim cương lớn nhỏ khác nhau. Viên nhỏ nhất làmột ca-ra, lớn nhất đến năm ca-ra. Có khoảng hơn mười viên xếp thành một vòng trong hộp, hào quang lấp lánh.
“Cái này quý giá quá.” Kiều Tâm Uyển đóng hộp lại tính trả cho Trầm Thành. Anh lại đẩy trở lại.
“Bối Nhi bây giờ còn nhỏ nên chưa thể mang cho nên anh mới mua loại cắt sẵnnày. Đợi đến khi Bối Nhi lớn muốn đính kỉểu gì thì tự đi đính.”
“Trầm Thành.” Kiều Tâm Uyển có chút khó chấp nhận: “Chỉ là đầy tháng thôi mà. Cái này thật sự quá quý giá”
“Anh đâu có tặng cho em mà là tặng cho Bối Nhi.” Trầm Thành nhìn Kiều TâmUyển đang ôm Bối Nhi trên tay: “Bối Nhi, con nói có quý giá hay không?Nếu không quý giá thì con không lên tiếng, nếu quý giá, con hãy nói mộttiếng.”
“Trầm Thành.” Con bé còn nhỏ như vậy, có thể nói gì chứ?Kiều Tâm Uyển thật sự hết nói nổi, Bối Nhi chớp mắt, nhìn Trầm Thành,đột nhiên mở miệng.
Trầm Thành nở nụ cười, vỗ vỗ tay: “Em xem, Bối Nhi thích này. Cho nên, không cần từ chối.”
Kiều Tâm Uyển có chút bất đắc dĩ, đặt quà sang một bên. Trầm Thành cũngkhông để ý, lại lấy trong túi xách lấy ra một cái cái hộp nhỏ, đưa tớitrước mặtKiều Tâm Uyển.
“Tâm Uyển, cái kia là tặng cho cục cưng. Anh cũng chuẩn bị quà cho em.”
“Em?” Kiều Tâm Uyển sửng sốt một chút, nhìn cái hộp kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259159/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.