“Chúng ta tái hợp đi.”
Một câu nói kia, rất nhẹ, nhẹ giống như là Kiều Tâm Uyển đang ảo giác.
“…” Môi giật giật, cô mở lớn hai mắt, nhìn Cố Học Võ trước mắt, phản ứng đầu tiên chính là cô chưa tỉnh ngủ, còn đang nằm mơ.
“Tôi đang nằm mơ phải không?” Sau khi tự hỏi tự đáp, Kiều Tâm Uyển vươn tay hướng về phía hai má Cố Học Võ. Có độ ấm.
Ấm? Vậy không phải nằm mơ? Cố Học Võ trước mắt là thật? Kiều Tâm Uyển sắcmặt có chút 冏, đến tay cũng quên rút lại: “Anh, tại sao anh lại ở chỗnày?”
Cô vừa mới tỉnh ngủ, lòng bàn tay ấm áp, ngón taymảnh khảnh chạm vào mặt của anh vừa mềm mại vừa láng mịn. Cố Học Võ hơinheo mắt lại, nhìn mắt Kiều Tâm Uyển bởi vì vừa mới tỉnh ngủ mà có chútmơ hồ. Nhìn theo góc này, mặt cô có một đường nét rất đẹp. Đôi môi hơicong cong, mang theo vài phần mê hoặc.
Đưa tay, bắt lấytay cô, một ý nghĩ hình thành trong lòng anh, anh cúi người, bờ môihướng về phía hai cánh môi đỏ mọng kia mà áp lên. Kiều Tâm Uyển chỉ nhìn thấy khuôn mặt Cố Học Võ ngày càng phóng đại ở trước mặt mình. Tay bịanh ta cầm, cô nhất thời không rõ cô phải làm gì, cơ thể cứng đờ khôngbiết phải phản ứng như thế nào. Mãi đến khi đôi môi ấm áp mềm mại dánlên môi cô. Khi bốn cánh môi chạm vào nhau, đầu óc cô đột nhiên trốngrỗng.
Cố, Cố Học Võ đang làm cái gì? Anh, anh lại hôn cô?
Môi hé ra muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259160/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.